Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2009

KHI KHÔNG


Có phải ta là đồ con vịt

Nên nỗi buồn lệt bệt lôi thôi

Có phải em ngán ngẩm mặt người

Nên mặc áo đen về theo bóng tối


rượu tháng giêng không ai cụng chén

một mình ta ngơ ngác cơn say

gốc khế già còn không gió cũ

để mưa chiều bay ướt tóc xưa


ta hồ đồ bên thềm Bính Tuất

ngó đời mình mộng trụi mơ trơ

lại nhớ môi em mờ khói thuốc

cái thuở nào mắt biếc vương phi


khi không ta hoá thành quá khứ

để cho em chợt nhớ mà thôi

hình như đâu đó trên đường phố

những bước chân còn giấu xót xa


ta vẫn dở dang từng cuộc rượu

vẫn vui trơ trẻn một mình say

cà lăm ta gọi tên người ấy

gọi mãi thành ma quỷ mất thôi


năm tháng ngà ngà không tịnh dạ

loay hoay lòng lẫn lộn xương da

Quốc ơ! Hãy uống cùng ta nhé

một chén tình tơi tả một gan.


LÊ NGỌC THUẬN



Thứ Hai, 16 tháng 2, 2009

HUẾ VỚI VVL MỘT CHIỀU


Ông nội tôi chẳng hiểu

những bức tranh năm kỷ sửu

trau ngắn - trán tròn - sừng cao - sừng thấp

chung quanh đầy nhan sắc đủ thứ màu mè

những khuôn mặc phù thuỷ

nguệch ngoạc tóc râu

dăm ba lon bia cô quạnh

vài ba nụ cười thị phi

tôi chợt thoáng thấy em từ quá khứ

với bàn tay không quen đá lạnh

sửa lại tách càfê

nghiêng môi cười khua khoắt


bà nội tôi sống lại

chắc cũng không thể biết được

tại sao em thôi mặc áo dài

tại sao em không còn đốt thuốc

để mình tôi lơ lửng

trong khói toả men cay

với mùa xuân một mình rót rượu

góc phố chợ đìu hiu

20 năm rồi

Không có em chạm chén


Tôi là nhà sư không xuất gia

Không tụng kinh nhưng nhớ em chắc chắn

CHUẨN TẾT KỶ SỬU


Cái đầu là của nhà sư ăn mặn

Trái tim là của một tay lãng tử yêu người

từ đó mùa xuân có lá vàng rụng

rượu một trăm phần trăm

gã say tình mua xôi gà về hàng bè

bạn hữu dăm đứa lai rai

khuya trời vvl xù mất tiêu

còn lạc Ngọc bạc – Vĩnh cao với Thuận mù

giá như có sáu câu vặn cổ

giá như có Hồ Điệp ngâm thơ

ta lại nhớ em

con chim thuỳ hót giữa tàn canh

người đàn bà chơi bài ba lá

và ta - gã đàn ông thật thà

trên chiếc xe đò nhung nhớ

ngồi mộng dấu môi xưa

buồn hết nước nói


tri âm! tri kỷ!

ai cũng muốn

nhưng toàn là nhôm nhựa

bỡi nhan sắc như rượu nồng giữa mùa đông

hết rượu lại lạnh tiếp

bởi thế nên Tất Đạt Đa Thái tử qua sông

dựa vào gốc cây Bồ Đề thành Phật

còn ta

không lên thiên đàng

không về cực lạc

ta vẫn hoài Mỹ Chánh

nơi có đôi mắt khế

nơi có mái tóc tết dài

nơi có ta yêu người Lăng – ba - vi - bộ


huế - sông Hương và tơ nhện

huế - không có em

bởi ta đã khổ hạnh mang em dấu vào địa ngục


tháng giêng lại nhớ Bs Hùng

thần thông một cõi.

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2009

THƠ LÊ NGỌC THUẬN


A B C... KHOANH

Không sơn cùng
Không thuỷ tận
Bổng dưng người dở dang chén rượu
Biến mất trong vô cực
Có lẽ tại nụ hôn tàn đông
Hay bởi bóng dáng Thánh kinh Nhã ca
Mà người trở về
Với đôi mắt của tên đạo tặc
Và nụ cười lạc địa thần thông

Người cạn chén u mê
Vinh danh trái tim vật vả
Ai là A B C?
hãy cùng nâng ly uống hết
Ta chợt lẻ loi buồn
Bông khế đã trở thành cổ mộ

Người say quá rồi
Tình sau duyên trước
Ta ngậm ngùi kín mặt trùm chăn
Giấc mộng cũng cài then khoá cổng
Trong cái đầu tạp lục âm thanh
Giọng em cườiNhư tiếng đàn Cao Tiệm Ly bên bờ sông Dịch

Mỹ Chánh không bạn bè
Khuya khoắc với chiếc lò bát quái
Lặng lẽ ta múc đời mình
Đổ vào khuôn bánh trắng
Ô hô! Ai hai!
"Giày cỏ kiếm cùn ta ngồi đây"