Thứ Hai, 16 tháng 2, 2009

HUẾ VỚI VVL MỘT CHIỀU


Ông nội tôi chẳng hiểu

những bức tranh năm kỷ sửu

trau ngắn - trán tròn - sừng cao - sừng thấp

chung quanh đầy nhan sắc đủ thứ màu mè

những khuôn mặc phù thuỷ

nguệch ngoạc tóc râu

dăm ba lon bia cô quạnh

vài ba nụ cười thị phi

tôi chợt thoáng thấy em từ quá khứ

với bàn tay không quen đá lạnh

sửa lại tách càfê

nghiêng môi cười khua khoắt


bà nội tôi sống lại

chắc cũng không thể biết được

tại sao em thôi mặc áo dài

tại sao em không còn đốt thuốc

để mình tôi lơ lửng

trong khói toả men cay

với mùa xuân một mình rót rượu

góc phố chợ đìu hiu

20 năm rồi

Không có em chạm chén


Tôi là nhà sư không xuất gia

Không tụng kinh nhưng nhớ em chắc chắn

CHUẨN TẾT KỶ SỬU


Cái đầu là của nhà sư ăn mặn

Trái tim là của một tay lãng tử yêu người

từ đó mùa xuân có lá vàng rụng

rượu một trăm phần trăm

gã say tình mua xôi gà về hàng bè

bạn hữu dăm đứa lai rai

khuya trời vvl xù mất tiêu

còn lạc Ngọc bạc – Vĩnh cao với Thuận mù

giá như có sáu câu vặn cổ

giá như có Hồ Điệp ngâm thơ

ta lại nhớ em

con chim thuỳ hót giữa tàn canh

người đàn bà chơi bài ba lá

và ta - gã đàn ông thật thà

trên chiếc xe đò nhung nhớ

ngồi mộng dấu môi xưa

buồn hết nước nói


tri âm! tri kỷ!

ai cũng muốn

nhưng toàn là nhôm nhựa

bỡi nhan sắc như rượu nồng giữa mùa đông

hết rượu lại lạnh tiếp

bởi thế nên Tất Đạt Đa Thái tử qua sông

dựa vào gốc cây Bồ Đề thành Phật

còn ta

không lên thiên đàng

không về cực lạc

ta vẫn hoài Mỹ Chánh

nơi có đôi mắt khế

nơi có mái tóc tết dài

nơi có ta yêu người Lăng – ba - vi - bộ


huế - sông Hương và tơ nhện

huế - không có em

bởi ta đã khổ hạnh mang em dấu vào địa ngục


tháng giêng lại nhớ Bs Hùng

thần thông một cõi.