Thứ Năm, 30 tháng 10, 2008


HA NA KIM

Bên kia bờ biển rộng
Em có chờ ta không?
Ta rót ngàn ly rượu
Uống ngậm ngùi thủy chung

Chưa biết trời Vinh Giang
Đã nghe mùa nắng ấm
Đôi mắt Kim lặng câm
Theo sóng vỗ thì thầm

Thà làm tên say rượu
Để suốt đời nhớ em
Ta đâu cần giấc mộng
Mặc hiên ngoài mưa rơi

Hãy cho ta uống cạn
Dù cốc đầy hay vơi
Dù tóc vừa chớm bạc
Những sợi buồn cưu mang

Có ngàn ngày chủ nhật
Để đợi chờ mai sau
Ta cũng có hai vai
Mời em về yên nghỉ

Hỡi đôi môi Kim hồng
Theo mây trời xanh trong
Hởi đôi môi mặn nồng
Yêu ta mà qua sông.

NGƯỜI CỖ
Cao Huy Khanh, hồ! Nguyễn Phi Khanh
Biển Nha Trang, hồ! ải Nam Quan
Giáp trụ xưa chừ áo jean xanh
Vó ngựa phi chừ xe máy chạy

Chí lớn chừ biết gửi cho ai
Lợi danh thì đã gác ngoài tai
Một mai con gái sang nhà khác
Còn lại phu nhân với rượu chai

Ngồi nhớ sông Hương, nhớ luôn đò
Người cũ chừ da thịt co ro
Hàn Thuyên phố vắng rồi âm guốc
Áo lụa không còn ai chit eo

Rượu uống giang hồ đã mỏi răng
Sài Gòn không thấy bóng trăng rằm
Bút nghiên chừ héo khô màu mực
Mộng thuở nào chìm trong ly đau

Tháng chín mưa rề e hết thu
Trên tay mười ngón đầy sương mù
Thôi thì uống hết chai vang đỏ
Ngủ quách, Tết về Huế rong chơi.

ẢNH ẢO

Gã nói giọng miền Nam
Cô gái thì sặc mùi xứ ruốc
Mắt đối mắt, lông nheo giựt giựt
Họ nhìn nhau như thể chẻ tre

Người đàn ông tim phổi lôi thôi
Đang tham thiền ở trong bệnh viện
Ngộ chưa ngộ, thơ đầy trong bụng
Đợi bông hồng ngang qua ghé thăm

Thiếu phụ chạy xe như giặc đuổi
Vượt qua đạo lý về bên sông
Thi sĩ cô đơn ngồi hút thuốc
Buồn tay mở mạng gõ mây trời

Sóng vỗ cứ như bầy muỗi kêu
Cài then khoá cửa buồn lêu bêu
Chửi thề hai tiếng rồi đi ngủ
Mộng thấy hoàng oanh bỏ bay về

Huyết áp nổi cơn ta thôi uống
Mỹ Chánh xe đò ngồi thở ra
Tới nhà vợ xuống câu hò Huế
Ta thấy mà thương môi vọng phu.

TƯỞNG

Tôm khô với củ kiệu
Bia cọp với bia chai
Uống dăm ly đỏ mặt
Buồn không thấp- không cao

Hắn mùa xuân 24
Ta cũng mới ngang tầm
Đám học trò con gái
Tóc dài chưa tới lưng

Hắn làm thầy con gái
Ta tên lính ba trời
Biển Nha Trang thầm lặng
Tình chưa đủ rối bời

Hắn đọc "chinh phụ ngâm"
Rồi viết lời lá rụng
Ta trong quán Ban Chiều
Ngồi ôm eo gái nhảy


Áo jean xanh hắn mặc
Súng ta nhét sau lưng
Nhậu say nhưng chưa mửa
Hào khí còn tưng tưng

Mới đó đã 60
Nụ cười hắn vẫn trẻ
Còn ta thì le te
Như con gà mắc đẻ

Tuếch toác vài câu thơ
Ta là một gã khờ
Uống rượu say quên hết
Khi tỉnh tưởng nằm mơ.

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008

QUỶ MỘNG


Sài Gòn không phải Huế
Huế không phải Mỹ Chánh
Mỹ Chánh có mái tóc
Tết đời tên Si dại

Từ đó một sinh hai
Và Lão Tử có mặt
Từ đó rú thành rừng
Làm môi ai nghẹt thở

Em vốn là bún bò
Lại hóa làm tô phở
Vía anh ở Sài Gòn
Hồn lại ra Trung bộ

Khi không bày di động
Để tim phổi lôi thôi
Khi không về sông Hương
Để nặng vai ướt ngực

Thấy bằng hữu vui ghê
Ta muốn là lãng tử
Nhưng than ôi! bột bèo
Níu đời ta chặt cứng

Ta chỉ còn chút rượu
Uống bẽn lẽn riêng trời
Cô chủ quán ngủ gật
Tháng mươì mưa vẫn rơi.

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2008

THIỀN TỤNG


Trái tim gã chưa chịu về hưu

Còn vẫy vùng trong từng nhịp đập

gã làm thơ - Kiết - già ngôn - ngữ

ẩn trong chử tinh - khí tràn khô


gã ngồi thiền - mắt mờ mê hoặc

thấy tóc em bay loạn phố - phường

ta rượu uống chừ say rất Phật

Phật tại tâm - tình cũng tại tâm


Thành phố Huế không ai kiểm soát

Ta thong dong ngồi với vương phi

rượu thơm ngát hương thời con gái

môi rồi môi cùng chạm chung ly


thi sĩ Viêm Tịnh cười như hoa

mười ngón tay hò hẹn ngọc ngà

nhà thơ Rừng Rú cười hỉ hả

rượu với tình không thể cách xa


gã hãy cố ăn kiên mặc cử

một mai trở lại bờ sông Hương

hãy cố mà công phu cho chuẩn

lỡ đêm về mộng có hồi xuân


gã bí mật hẹn thần đợi thánh

đuổi quỷ ma ra khỏi sơn hà

nhưng gã xa - Huế đồn thất thiệt

gã đã thành sư trụ phôi pha


NGỘ RƯỢU


chiều 81 vẫn quanh bàn bè bạn

một chổ ngồi riêng rẽ dấu thiền môn

rượu không uống người vẫn say như thể

có hồng nhan bên cạnh chạm môi nồng

rượu không uống mà say người đã ngộ

Tổ Bồ Đề e cũng hoá thành hoa

Ta ngưỡng mộ chiều nay chơi một xị

Ly bềnh bồng thấp thoáng bóng cà sa.