NGUYỄN MIÊN ĐẠI SƯ
Một trong tứ dị trần gian
Đại sư mang cả hồn nàng theo kinh
Hèn chi chuông mỏ gập ghềnh
Dồn lên dập xuống lênh đênh xác phàm.
VÕ CÔNG TỬ
Đơn thân độc chiến quần hùng
Tả xung hữu đột nội công ngất trời
Khuya về mộng rã mồ hôi
Tham thiền nhập định thế ngôi cô đơn
.
VĂN TƯ MÃ
Giọng ngâm xuyên suốt xiêm y
Hương da thịt thấm xuân thì ngả nghiêng
Rong chơi ròng rã đâm ghiền
Môi ai mọng nước ngoài hiên địa đàng.
CAO THÁM HOA
Phủi tay về giữa bụi đời
Rượu khơi giỡn chén vô thưòng cạn chơi
Đã quên danh phận trong đời
Khi say chửi tới Thiên Lôi cũng gờm.
THÁI TINH QUÂN
Đ.M âm vọng nghênh ngang
Bỗng dưng tim đập oanh vàng run môi
Một mình thở chẳng ra hơi
Nữa đêm xuất cuộc tình rơi giọt buồn
.
PHẠM NGỰ SỬ
Thân đã rời xa Truyền Thanh Tự
Cân đai áo mão trả cho đời
Về đây rượu vời xưa bè bạn
Cạn chén buồn vui ai nhớ quên.
TÂN ĐẠO SĨ
Chùa Lão Tử một mình hương khói
Dấu giang hồ ẩn trong men cay
Thôi thế sự nhân sinh hề!cạn
Phố khuya về vô ưu bước chân
.
THẠCH CẦM ĐẶNG NGỌC
Khúc thạch cầm âm thầm tiếu ngạo
Thì sá chi Bất Bại Đông Phương
Tay vẫn cứ búng giây huyền hoặc
Rượu theo cung nốt vọng phong trần
.
TRẦN VÀNG TIÊN SINH
Môi bí mật không ai biết được
Lưỡi tiên sinh chạm phải răng ai
Đêm Vỹ Dạ vẫn còn hư ảo
Rượu với trăng tàn chưa?chưa tàn!
LÃNG TỬ HỒ THUYÊN
Tây hay Đông trời cũng có mây
Rượu phương nào anh vẫn cứ say
Kệ cha thiên địa tình nhất xứ
Bằng hữu ngàn ly cạn rồi đầy.
TỪ HOÀI BÁ TƯỚC
Một Nam Trân cũng đủ vàng da
Huống hồ còn B-C-G-S
Tim bá tước nhiều ngăn chưa rõ
Hãy thâu vào sách sử thời xanh.
HUỲNH ĐẠI SỸ
Tóc Huỳnh Ngọc khi vàng khi đỏ
Phải chăng theo mấy quẻ càn khôn
Tay đường chỉ rằn ri phiêu bạt
Rượu ngậm ngùi cây lá Quê xưa.
LÊ NGỌC THẤT PHU
Lòng gã trong như nước lọc
Qua bao cát sạn đá than
Gã ngồi ngẫm kinh vô tự
Trăng rơi những giọt sương tàn.
Một trong tứ dị trần gian
Đại sư mang cả hồn nàng theo kinh
Hèn chi chuông mỏ gập ghềnh
Dồn lên dập xuống lênh đênh xác phàm.
VÕ CÔNG TỬ
Đơn thân độc chiến quần hùng
Tả xung hữu đột nội công ngất trời
Khuya về mộng rã mồ hôi
Tham thiền nhập định thế ngôi cô đơn
.
VĂN TƯ MÃ
Giọng ngâm xuyên suốt xiêm y
Hương da thịt thấm xuân thì ngả nghiêng
Rong chơi ròng rã đâm ghiền
Môi ai mọng nước ngoài hiên địa đàng.
CAO THÁM HOA
Phủi tay về giữa bụi đời
Rượu khơi giỡn chén vô thưòng cạn chơi
Đã quên danh phận trong đời
Khi say chửi tới Thiên Lôi cũng gờm.
THÁI TINH QUÂN
Đ.M âm vọng nghênh ngang
Bỗng dưng tim đập oanh vàng run môi
Một mình thở chẳng ra hơi
Nữa đêm xuất cuộc tình rơi giọt buồn
.
PHẠM NGỰ SỬ
Thân đã rời xa Truyền Thanh Tự
Cân đai áo mão trả cho đời
Về đây rượu vời xưa bè bạn
Cạn chén buồn vui ai nhớ quên.
TÂN ĐẠO SĨ
Chùa Lão Tử một mình hương khói
Dấu giang hồ ẩn trong men cay
Thôi thế sự nhân sinh hề!cạn
Phố khuya về vô ưu bước chân
.
THẠCH CẦM ĐẶNG NGỌC
Khúc thạch cầm âm thầm tiếu ngạo
Thì sá chi Bất Bại Đông Phương
Tay vẫn cứ búng giây huyền hoặc
Rượu theo cung nốt vọng phong trần
.
TRẦN VÀNG TIÊN SINH
Môi bí mật không ai biết được
Lưỡi tiên sinh chạm phải răng ai
Đêm Vỹ Dạ vẫn còn hư ảo
Rượu với trăng tàn chưa?chưa tàn!
LÃNG TỬ HỒ THUYÊN
Tây hay Đông trời cũng có mây
Rượu phương nào anh vẫn cứ say
Kệ cha thiên địa tình nhất xứ
Bằng hữu ngàn ly cạn rồi đầy.
TỪ HOÀI BÁ TƯỚC
Một Nam Trân cũng đủ vàng da
Huống hồ còn B-C-G-S
Tim bá tước nhiều ngăn chưa rõ
Hãy thâu vào sách sử thời xanh.
HUỲNH ĐẠI SỸ
Tóc Huỳnh Ngọc khi vàng khi đỏ
Phải chăng theo mấy quẻ càn khôn
Tay đường chỉ rằn ri phiêu bạt
Rượu ngậm ngùi cây lá Quê xưa.
LÊ NGỌC THẤT PHU
Lòng gã trong như nước lọc
Qua bao cát sạn đá than
Gã ngồi ngẫm kinh vô tự
Trăng rơi những giọt sương tàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét