Rứa mà thương
tà áo tím bên sông
Thử mười lăm mắt quế với môi trầm
Em ốt dột
giấu đi niềm thương nhớ…
Qua Gia Hội
anh trộm nhìn,nên lỡ
Giống tên tội
đồ ăn vụng đó thôi
Vớt của O rất Huế một nụ cười
Như bắt được
vàng mười rồi đó nợ!
Em e ấp nên
che nghiêng vành nón
Bên tê cầu
đố ai biết lòng em ?
Ui chao! Cái
thuở đời anh chộn rộn
Nghe tiếng
tình như rót mật vào tim…
Tặng cành
hoa, anh mô có dám nhìn
Mắt yêu mắt
cả một trời mơ mộng
O lặng lẽ bỏ
tình thư vào cặp
Không một
lời thưa, dạ để làm tin…
Rồi thình
lình anh hóa thành mũi tên
Bay dao dác
bốn phương trời xa lắc
Tháng năm
qua chúng mình không hề gặp
Em có còn O
Huế của riêng anh ?
O mô rồi
? bây chừ anh nỏ chộ
Một vầng
trăng trong miệng em cười?
Nỏ gặp cây
sầu đâu khi em khóc
Đêm anh về
quê Mạ lạ lùng ơi!
Ôi con sông, bến nước đây rồi
Răng nỏ chộ
em ra ngồi giặt áo ?
Da diết nhớ
bàn tay em mười ngón
Lùa chút
tình thơ dại xuống hai vai…
Trần Dzạ Lữ
( Viết ở chơ
Búng ngày 12.9.2012 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét