Có phải ta là đồ con vịt
Nên nỗi buồn lệt bệt lôi thôi
Có phải em ngán ngẩm mặt người
Nên mặc áo đen về theo bóng tối
rượu tháng giêng không ai cụng chén
một mình ta ngơ ngác cơn say
gốc khế già còn không gió cũ
để mưa chiều bay ướt tóc xưa
ta hồ đồ bên thềm Bính Tuất
ngó đời mình mộng trụi mơ trơ
lại nhớ môi em mờ khói thuốc
cái thuở nào mắt biếc vương phi
khi không ta hoá thành quá khứ
để cho em chợt nhớ mà thôi
hình như đâu đó trên đường phố
những bước chân còn giấu xót xa
ta vẫn dở dang từng cuộc rượu
vẫn vui trơ trẻn một mình say
cà lăm ta gọi tên người ấy
gọi mãi thành ma quỷ mất thôi
năm tháng ngà ngà không tịnh dạ
loay hoay lòng lẫn lộn xương da
Quốc ơ! Hãy uống cùng ta nhé
một chén tình tơi tả một gan.
LÊ NGỌC THUẬN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét