Ông nội tôi chẳng hiểu
những bức tranh năm kỷ sửu
trau ngắn - trán tròn - sừng cao - sừng thấp
chung quanh đầy nhan sắc đủ thứ màu mè
những khuôn mặc phù thuỷ
nguệch ngoạc tóc râu
dăm ba lon bia cô quạnh
vài ba nụ cười thị phi
tôi chợt thoáng thấy em từ quá khứ
với bàn tay không quen đá lạnh
sửa lại tách càfê
nghiêng môi cười khua khoắt
bà nội tôi sống lại
chắc cũng không thể biết được
tại sao em thôi mặc áo dài
tại sao em không còn đốt thuốc
để mình tôi lơ lửng
trong khói toả men cay
với mùa xuân một mình rót rượu
góc phố chợ đìu hiu
20 năm rồi
Không có em chạm chén
Tôi là nhà sư không xuất gia
Không tụng kinh nhưng nhớ em chắc chắn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét