Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

BÂNG QUƠ - PHAN LỆ DUNG

Có một buổi chiều
Tôi lang thang ra đường
Cố tìm một chút riêng
Có cơn gió đuổi theo
xua tan tiếng chuông chùa từ dòng sông vọng lại
Trời chiều không có con chim nào đậu trên mái nhà
Những tán cây sậm màu sà xuống
Chiếc tổ tò vò ngả nghiêng
Phía dưới
hoa bằng lăng nở
Bất chợt tôi lặp lại thói quen
nhớ ai đó
Trời sắp mưa
Con đường chạy thẳng
Tôi bước như người đi bộ thể dục
Chỉ khác thân tôi không đẫm mồ hôi
Lòng tôi đã chán chiều
Gió thổi những ngọn lá rơi xuống sông
Bên kia trời
Con chim cu màu xanh bay xiên qua phố.


Tôi trở về nhà
Loạng choạng đêm
Lặng nghe lũ chuột oán trách rần rật trên sà nhà
Tiếng mèo hoang cào nhau mộng mị
Tiếng kẹt cửa bên nhà hàng xóm
Tôi giật mình
Sực nhớ bữa cơm chiều
Có người đã say.


Trên bàn ly nước đổ
Trên tường bình hoa vỡ, nước chảy giàn giụa trong bức tranh


Căn phòng tối
Ngoài trời không có trăng
Tôi nhắm mắt cầu mong được nghe lại
Lời yêu tình tứ
Anh nói với tôi ngày mới gặp.

Không có nhận xét nào: