Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

THƠ LÊ NGỌC THUẬN

NGỒI THIỀN
Tiếng cười ẩn dấu cô đơn
Trong ta tàng trử từng cơn sóng thần
Ngồi thiền mộng tréo hai chân
Phật đâu không thấy - bâng khuâng nhớ người


HOA VÔ KHUYẾT

Ngồi kiết già sao lòng ta vẫn mặn
Thấy trong đầu bông tuyết trắng lao xao
Thôi thì trả kệ kinh cùng chuông mõ
Đợi một người tên tuổi lạnh trăm năm


HÀN CHƯỞNG

Huế - cà phê ỏng ẹo
Rượu - không mấy thật thà
Ta đui lòng chột dạ
Mắt em cười quá xa

Không có nhận xét nào: