Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

MƠ TRẮNG - LÊ NGỌC THUẬN

Em có gì với thoáng cô đơn đó
Ta có gì với chút hoang vu này
Một khoảng không dã dượi buồn lây
Mà nụ hôn vẫn còn xa xôi quá

Ta là đá nên suốt đời thất thế
Nàm lặng thinh bất động ngó mây bay
Bởi tuyết trắng nên lạnh lùng thân phận
Sầu chia năm xẻ bảy mộng vàng phai

Không thể xoay ngược lại vòng tạo hóa
Đành để em mất mát tuổi thanh xuân
Còn hơi thở muộn màng nhưng rất thật
Dành cho em riêng lẻ một phương trời

Thành phố ấy không bao giờ hiểu được
Bước chân em hiu hắt tự bao giờ
Ta chọt hỏi ly rượu chiều có biết
Ta thương người ngải ngậm đến trăm năm

Mẹ sinh em - ta cám ơn xứ Huế
Em qua sông – ta chưởi cả Kinh thành
Thiên hạ vốn ồn ào và hổn loạn
Chỉ mình ta nghe dịu tiếng em cười

Từ đồng đá tới bây giờ nhôm nhựa
Không một kẻ nào níu được thời gian
Nên em hãy khởi đầu bằng mộng mới
Mà hôn ta trong giấc ngủ mơ màng

Không có nhận xét nào: