nụ hôn em hạn hán
buồn nứt má nẻ môi
tháng giêng rượu xảo quyệt
say lưu lạc chổ ngồi
lòng ta như rét hại
teo tóp ngọn sầu trông
người xưa chừ mất mặt
tình vẫn vòng tay không
tóc nội thành đã ngắn
mắt vương phi tàn canh
đâu rồi đêm chim thuý
gió phu thê đoạn đành
ta một phương ngây dại
chìm trong sóng rượu lay
em đã thôi nhả khói
điếu thuốc vàng lẻ loi
ta nhớ tách càfê
môi hồng xưa nhẹ nhấp
gốc khế già chốn cũ
thanh âm quý nguyệt cầm
tên du kích đã chết
phơi xác giữa đồng hoang
sao trái tim còn đập
bởi tình vốn thênh thang.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét