Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

NGHẸN NGÀO - PHAN LỆ DUNG




Anh gặp em
Ngày ấy ngoài trời mưa lất phất
Cây bưởi đơm hoa trắng

Anh nói anh yêu em
Khi ấy trời nắng nhạt, ngày đang vào thu

Như cây cỏ rong chơi không có mặt trời
Mùa đông, mùa hạ
Anh và em
Lan man gió, mưa
Có khi ngỡ như mình không còn hơi ấm
Trời đất băng giá em.

Một chút nắng vàng
Một chút gió heo may
Cũng vội vàng vụt bay ra ngoài xa thẳm
Chỉ còn mùi hương đọng trên cửa sổ
Và nỗi xót xa lăn mãi trong lòng

Bây giờ
Em lang thang
Chiều mùa đông lạnh
hái ngọn cỏ nghẹn ngào
Nỗi buồn loang ra cả gió.

Không có nhận xét nào: