MÙA KHÔNG
Thơ 1967 - 1970
Năm 1970 nhân khi ra trường ĐH Sư phạm Sài Gòn đi dạy, tác giả có in ronéo một tập thơ nhỏ gồm một số bài thơ làm trong mấy năm rời Huế ra đi. Tập thơ in số lượng hạn chế chủ yếu tặng bạn bè thân hữu (tựa đề “Mùa không. Mưa Hoàng hậu”, bút danh… Từ Trần... dùng một lần duy nhất!).
Rồi thời gian qua đi, mấy chục năm sau xảy ra biết bao biến cố lịch sử cuốn cuộc đời mình vào đó với vô vàn nỗi thăng trầm đoạn trường những kẻ qua cầu. Cho nên tác phẩm thơ khiêm tốn ấy cũng dần rơi vào quên lãng dễ hiểu thôi. Cả bản thân tác giả cũng không còn giữ được tập nào mà cũng chẳng nhớ được bao nhiêu (chỉ có 2 bài in báo, bài “Khi hai mươi hai tuổi” in tạp chí Văn và “Bài điên” in tuần báo Khởi Hành ký tên CHK).
Không ngờ có một tập lưu lạc qua tận London (Anh), mới đây đã tìm đường về lại với quê nhà (qua mail). Và cũng không ngờ bây giờ đọc lại thấy cũng “được”, có vẻ như nó đã không bị yếu tố thời gian khắc nghiệt đẩy lùi như người từng viết nên nó.
Vì vậy xin được giới thiệu cùng các bạn….
CHK, tháng 2.2012.
Nous, nous infiniment risqués...
R.
(Sonnettes à Orphée)
Có phải ta, sự đời đã tắt lửa lòng, mà thôi?
Tr. Th. B.
Bài Trí Nhớ
Trên những dấu sương mù ngày tháng mỏi
Anh loanh quanh hình bóng
Chốn tịch liêu
Có bao giờ dòng nước cũ chảy tràn giấc mộng
Trí nhớ ta nơi chìm đắm ôi những nước mưa xưa.
Có biết không anh vẫn ở gần hoài nỗi hiu quạnh
Đâu có hay đời mình xong một nửa
Sao nguôi.
Khi trở lại anh mịt mù hết thảy
Chim bay hết và lá cũng thôi vàng
Kìa một mai
Dòng trôi xuôi gọi thầm đời lãng bạc anh bập bềnh cơn ảo ảnh say sưa
Đưa tay em cho anh vịn tỉnh đêm tàn sống dậy bến tình quên.
Nhủ tình ta qua đây mấy thuở
Vết rêu xanh mắt đọng cũng mơ hồ
Cũng thôi đi
Như từng lả tả lệ quên tình.
Nhìn thấy không em
Thanh xuân ta
Bao giờ là ám khói.
Đó chuyến tình xa trời cũ có khuây.
(Tháng ba 1969)
Nhớ Bạn
Trần Minh
Đêm nay ngoài đó trời có mưa
Mưa những mưa trên thành phố cũ
Bao nhiêu là rêu mục
Hễ mở mắt ra là thấy những rêu mục
Hồn ru bặt tiếng tăm.
Đã có bao nhiêu mùa đông trong mắt người
Mà sao mắt tầm tã ứa lệ cay
Bâng khuâng xa đô thị
Bụi cuốn ngoài cửa ô.
Làm sao ta nhớ hết cả đời ta
Tôi đã quên cái gì trong đời tôi đã có bao nhiêu người
từ đó ra đi
Sao bỏ đi biệt mấy mùa qua mày có rét
Có đắp chiếu nằm nghe huyệt lạnh
Nhìn ra đồng hoang những buổi chiều ai đạp xe ngang qua đó
nhà người có lửa ấm thắp đêm nay?
Đêm nay nhìn trần nhà muốn tự tử
Kia sao rơi đỏ như máu
Chiều bỏ ngỏ.
Thôi qua cầu yêu sương gió
Những trôi tình bọt sóng cũng qua đi.
(Tháng năm 68)
Người Độc Dược
Cắt cổ chết trên buổi sáng điểm tâm
Ngạt thở long lanh ngấn lệ tình
Ban khuya cầm tay không kể chuyện ban sơ
Trôi bóng đèn ta ảo mộng một mình.
Châm nến lên hong cho khô tóc bay mờ dĩ vãng
Trời lộng gió lên đưa người qua cầu
Thì kìa tinh sương ta cũng đã tắt.
Vạn sự cũng có khác chi
Đêm nay anh chích thuốc độc tràn lan
Trong mình.
Xuất Thần
Đêm nguyên tiêu chăng
Hay ngày tuyệt mạng
Vong hồn khách trong
Một đời kiếm hiệp.
Nhạc Của Một Ngày Thanh Xuân
Tặng Đoàn Xuân Kiên
1
Bắt gặp một thinh không
Chợt rơi lồng lộng xuống trời xa
Tả tơi hình hài
Ôi tóc ngọc đã mấy thuở bạc màu
Chắp những đôi cánh nào mùa đông xưa đi hoang tàn
Bay chập choạng ta bay chập choạng ôi đời có thật không?
2
Con mắt nào đã lặn mất tăm
Trong vô vàn ảo giác đời rất xưa
Tôi không thấy được gì hết nơi đôi mắt tôi
Có bao nhiêu thiên thu đã lịm hồn tà
Ôi em cơn mù mắt loáng quáng
Hãy khóc cho ta nghe hết một khúc sầu.
3
Lạnh buốt một chiếc lá
Giông bão nghe yêu dấu
Lệ tràn trề
Mưa hết đi tất cả triệu bầu trời đừng để lại
những ăn năn ta từ khước
Khoảnh khắc tôi vô thuỷ
Đó là âm vọng những nửa đời người đánh mất
Ta lắng nghe hoài một tiếng trở về
Gõ một nhịp quạnh quẽ và lẩn mất.
4
Tôi trùng lên tôi trong một tiếng.
5
Làm mùa đông trong thân thể vừa qua
Đắp sơ độ lên xuân xanh người từ biệt.
6
Đang đêm bỗng lìa đời
Người thắt cổ chết dắt người xuống đất
Lùa gió trong bàn tay ngón lạ
Gào thét nhỏ lệ hồng
Con sóng nào không tự đưa nó về ta
Trái tim nào không khô héo cho người.
7
Ngút trong cơn mê là
Dáng buồn em nghe những âm xưa.
8
Ta trầm trầm nhân ảnh chết muộn màng
Rã rời ngọn sầu đông làm sao quên
Hắt mưa tháng chạp
Em luân hồi còn ta buồn bã
Ròng rã chiêm bao
Hỡi những tội lỗi thân yêu làm ta sống.
9
Ai chỉ đường cho ai thấy đường
Tôi mò xuống hục sâu
Cỏ cây không cỏ cây hồn mướt lá
Tắt lịm suối ứa lệ
Trút hơi tàn cho ngọn lá xanh
Ai múa hát trên không trung
Xin bông hoa bạc rớt trên đỉnh trời mù
Như hồn ma bóng xế
Tuyệt tình ta tuyệt tình.
10
Lần theo sợi chỉ bạc
Mà đi trên đường thần kinh
Đơn ca trắng.
11
Trong một ban đêm thôi ngày tự vận treo trên không.
12
Những tiếng trầm này không có mai sau
Vang mãi mãi những âm đời đã hết
Tôi mất tích ở đó
Những tiếng câm này ám sát từ mênh mông
Là những âm giết người ôi giết người buốt giá
Trỗi dậy trỗi dậy tôi hoang vu
Hợp tấu khúc. Sự chết.
13
Vĩnh biệt
Những tiếng nghìn trùng
Không – vĩnh - biệt.
(Tháng mười hai 69)
Phố Cũ
Đạp xe qua hoàng thành
Con rồng bay lặng lẽ
Nghe tiếng chuông chiều rơi
Ôm ngực mở toác hoác.
Bên kia trường Đồng Khánh
1
Bắt đầu yêu thành phố đêm nay
Vì từ sau mỗi bước chân qua
Đã nhìn thấy đó ngày sau em về.
2
Ngó ngơ ngác trong rừng thu muộn
Sớm mai kia giục giã về trời
Đi bộ xuống cuối ngày
Cuốn lên tay áo
Hôn bờ tóc mai
Bao nhiêu em từng sợi ra đời
Cuốn lên xe chỉ hồng hào trong tôi.
3
Sao không thấy em đi ngang trường học
Những bóng vàng úa xuống bàn tay
Ngồi bên kia chợt chiều xuống mặt mày
Rồi đứng dậy đi vào trong núi.
4
Nơi đây không ai thấy
Em cứ tới rồi em cứ ra đi
Cũng không ai thấy anh ngậm tình không thở.
5
Ta vọng một tinh cầu. Tình ơi.
Màu Lam
Đêm tháng tư năm đó
Tôi đội mưa đến chùa
Hương bay trong vô sắc
Nghe kinh ấm chút tình
Mưa tạnh em có về
Hay chờ trăng qua sông.
Đêm tháng tư năm sau
Tôi đưa em đến chùa
Áo lam nào em mang
Trong hồn sầu cổ độ
Gót chân nào em qua
Lòng tôi ngó sen hồng.
Đêm tháng tư năm xưa
Tôi cùng bạn đến chùa
Nụ hoa kia mới nở
Trong vườn thắp bạch lạp
Xin hỏi chú tiểu nhỏ
Chú quy y mấy năm.
Đêm tháng tư năm nào
Tôi đi ngang qua chùa
Bạn tôi vừa ra trận
Chết bỏ xác miền xa
Bao nhiêu năm không nói
Sao sự sống quá buồn
Bao nhiêu người xuống tóc
Bởi dưng lệ đã thôi.
Đêm tháng tư năm nay
Tôi ngồi trong sân chùa
Vẫn cây bồ đề cũ
Nhưng trong tôi đã quanh năm
Vẫn nụ cười vô lượng
Tôi héo hon theo ngày
Tôi thề không bao giờ
Tôi bỏ đời đi tu.
Sẽ còn rất nhiều đêm tháng tư
Em vẫn đến chùa cùng gia đình
Tôi xin nhờ em em yêu dấu
Lạy mấy lạy giùm tôi một người
Đã khuất.
Đoản Khúc Đen
Gặp em khi đã trôi con nước miệt mài
Sinh tử trên dòng đen
Anh hốt hoảng dò tìm một đáy sông
Dụi mắt sâu biển cả
Tìm đâu thấy thơ ngây là lúc
Em chưa tình cờ.
Tiễn Bạn
Tặng Lương Thanh Nhàn
1
Hôm qua nghe tin mày có người yêu
Trời cũ chợt về đầy trong con chim én
Đã tất tả muốn ngược đường bay
Ôi thu không
Tới đây kéo mộng
Giăng đời hoang mang.
2
Còn nhớ không những đêm mù mịt ngoại ô
Mặt mày đen đúa
Muốn lộn ngược đời chúc đầu xuống đất
Thốn tâm can vô cùng
Sinh ly mấy đỗi mà cũng đau lòng
Tình có biên giới
Ta bên kia vô hạn giong tình xa xôi.
3
Thỉnh thoảng chúng ta đi qua phố
Thấy ngày sau mình vẫn ở chốn này
Nhắn với người yêu anh chẳng có ngày giờ
Để đứng lại mà trình bày thời gian
Kính trọng những gì tôi đã sống
Thiết tha những gì tôi chưa hay
Đâu những ảo ảnh lâu dài tôi xin nhận.
4
Nếu còn muốn nghe hồi chuông đêm
Hãy mở lòng vùi kín tiếng vang
Vì chuông đã
Mờ phai nhân ảnh
Trong bóng hồng con nhạn lẻ đã về quê.
5
Tôi từ khước tôi ở ngoài xứ sở.
6
Thổ huyết rũ rượi
Giong đèn thắp khuya
Mà hỏi mà hỏi quá khứ quá khứ kia có phải chăng
Chúng ta đã đoạn trường
Trên quê nhà những rong rêu xưa đã bặt dạng
Nhưng trong tôi nhánh cũ vẫn một tình cố hương.
7
Hãy bắt hắn chỉ cho thấy
Những vị trí rất bất thường
Của trái tim ngừng đập luôn luôn
Và hãy hiểu con đường nào đến đó
Hôn lên tâm một nụ chẳng tình cờ
Thì mới chắc được cái ngày hôm nay
Không buồn.
8
Bao nhiêu ngày sẽ qua không còn cầm trái đắng
Trên tay mỏi ôm mớ đời hân hoan.
9
Đưa người một bước về sau
Trên bờ biển mặn
Buông đời muối sâu
Xin hết lòng giới thiệu với mọi người
Em che mưa nắng đời tôi cũng rồi
Lênh đênh con sóng xa nhà
Làm tan chiếc bọt đá trôi xuôi dòng.
10
Tôi tự ý đau thương và tôi tự ý hạnh phúc
Xin lạy hanh phúc.
(Tháng ba 70)
Yêu Em Anh Tan Nát Đời Hoa
Kính tặng Nguyễn Thượng Ky
Khi đi qua vườn
Tôi hứa sẽ đi qua vườn
Mà nói yêu em
Khi đi qua vườn em cứ tự nhiên giấu giọt nước mắt
Tôi ở lại đó thăm nụ hoa tàn
Nở vội vàng cho kịp lúc không có ai.
Tôi đã thấy hoa rụng tơi bời
Tôi đã nhìn mưa xui ướt lá
Tôi đã nghe cỏ động đêm trường
Tôi sẽ nói yêu em khôn lớn
Em có hẹn thì dưới chân cầu nước vẫn chảy
Vịn chân câu làm sao ta chẳng thấy ta dưới sông.
Trên đó có những ngọn đồi nào ở gần trời nhất
Hãy trèo lên cho tới thấu đỉnh mù sương
Rồi cởi hết áo quần làm cây khoả thân
Tặng người một cọng hoa nở trên lồng ngực
Em cứ hái cứ hái trong ta ta chờ ta rơi
Vườn anh vẫn một nụ tình xanh xao.
Đời là mọc hoa không bao giờ nguôi
Vì nhớ người khi đã yên tâm bề ngoài.
Đơn Ca
Suốt ngày ở ngoài đường
Đội mũ mà chơi
Đọc lá thơ người tình
Bèn treo giày ngoài ngõ
Làm dấu hiệu báo tin
Xin chú ý
Tôi đi vắng
Bằng chân không.
Ngộ Không
Chân động hờ hư không
Trút cơn nóng thành chiều hôm
Tà tà bước tới gót mây vàng ta
Diện kiến ai
Xin bao dung cho những ngày qua
Và chấm dứt hôm nay.
Đời miên trường như thạch nhũ
Cúi xuống rũ tóc em thiên cổ
Ban cho một lời phủ dụ trên huyền thân
Không người nghe thấy.
Ôi choàng lên đời ta mấy ngón tơ mềm
Chỉ cười một mình trong dung nhan sầu xứ
Nụ cười hoá thành nụ cười
Bay đi bay đi trong dặm trường thế giới
Tiếng ngân rất khuya là những vô lượng
Dịu dàng.
Buổi chiều nay sao đây chừng như vắng lặng quá
Mà ai có hay cuộc đời tôi vừa mất hết một buổi chiều
Lặng nguôi cho một góc quạnh quẽ
Của chiều chiều.
Nguyễn Thạch Vũ
Trong cơn xuất hồn nào đời mềm trên ngón tay
Tình sử bắt đầu
Tình sử anh như đá chưa tội lỗi
Vì đá không cháy nhưng đá cháy từ từ
Cháy từ từ không nguôi.
Bài Ma
1
Trong bao năm sống vô cùng hoảng hốt
Nửa đêm thức dậy thấy bóng ma ngoài cửa
Ôm lấy dung nhan chỉ thấy hư không
Thà không biết thì thôi tại sao biết rồi mà người chết muôn năm
không trở lại
Trong chén rượu ban ngày ngó mặt nhau sao rơi lệ.
2
Có phải đời mở mắt nhìn chẳng thấy
Nên trước cửa nhân gian ta không vào
Thấu đến cõi nàng thuỷ tinh
Là bể từng miếng đứt hết lá gan
Chôn tim trên trận địa lạc loài tử sinh.
3
Hãy chỉ cho tôi thấy có bao nhiêu dặm trường
Để nằm dưới huyệt mà la thất thanh
Đời mình.
4
Bỗng dưng sao ai lấp đất lên mộ phủ kín rồi tôi trọn vẹn chiêm bao
Thu vàng quyến rũ trời ơi thu vàng quyến rũ
Đếm còn bao nhiêu năm cho tôi ham hố hết những mùa màng
Vì trong tôi thời tiết vẫn muôn trùng bay bay.
5
Tại sao cỏ rất xanh trên mọi nấm mồ tại sao gió quá buồn từ trong heo hút tại sao chim chóc đến làm tổ một ngày rồi lại bỏ đi
Tại sao đường qua gò đống bão tố êm đềm
Mà trong sâu tôi vẫn thổi suốt những truông ngàn điêu linh
Ôi mỗi không khí là một khuôn mặt
Nhìn tôi không có mắt
Vùi sâu dư ảnh em về âm dương.
6
Tôi treo nụ lân tinh vì chẳng hạnh phúc
Mưu sát cái tại thế nên không quan tài.
7
Ôi cây thánh giá mọc rêu già bàn tay nhỏ treo người vô tận
Là ta cười trong lệ ngọc ôm mình đầu lâu.
Bài Điên
1
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Ném một cánh hoa xuống dòng sông
Mơ tưởng đời lặn sâu
Hồn nhiên em mắt tỏ tình
Chẳng cưỡng lại được cõi lòng mù khơi
Tạ ơn những ai đã đến đây
Ủ hồn cây cỏ
Hái trái cây chín trên cao
Rụng xuống trời bát ngát
Em có tìm không người cấm khẩu.
2
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Lượm từng hòn sỏi tròn
Ném ra hết khỏi ký ức
Hốt nhiên trời tình chợt ngậm ngùi
Ly biệt như nghìn năm
Nhảy từng bước một bỏ ngang đời không hẹn hò
Em có nhặt được không của tôi một trí nhớ vội vàng.
3
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Sương mù giấu kín mắt nhìn
Đỉnh cây cao nụ cười bát ngát
Không cùng ngấn lệ
Bốc từng năm gió bỏ vào lò sưởi hơ ấm hư không
Em đóng băng trong hồn anh vần vũ
Vút con dao về phía mình
Bay ngược đường định mệnh
Chiều tà.
4
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Giăng một sợi chỉ bước ngang đời đu bay
Bứt từng sợi tóc đâm xuyên qua thái dương
Đánh lạc đường thần kinh hôn lên môi người tình
Ôi ngọn cỏ ta
Kẻ những vòng tròn trên mặt sông
Hạnh phúc đến vô cực
Dầm ướt quá khứ cho rã nát mối sầu
Em có biết không những gì còn lại là
Những không nguôi.
5
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Hắn nhân vật bị loại trừ diễn xuất rất ngây thơ
Đã yêu em không hồi tàn cuộc
Nơi nhà ga thành phố hàng ngày
Xin tặng cho mỗi chuyến tàu ghé ngang một sân khấu đã đóng xong
Nhờ chở đi khắp thế gian
Cống hiến cho nhân loại làm một liều thuốc ngủ dịu dàng
Bởi đêm qua đời
Khi đã có người sống thay mình
Khi đã có người chết giùm mình
Xin hãy cứ yêu đương yên tâm.
6
Cám ơn em đã đến
Thứ phép lạ chẳng cho phép ăn năn
Tôi thành kẻ thương tâm.
Cám ơn em đã đến
Khi dĩ vãng bắt đầu nguỵ tạo dĩ vãng
Tôi không còn sáng suốt.
Cám ơn em đã đến
Thổi tắt nốt vì sao cuối cùng
Tôi chấm dứt mù loà.
Cám ơn em đã đến
Trần thế đặt trên lưng những con dã tràng
Tôi bước qua cõi khác.
Cám ơn em đã đến
Trút hơi thở trong từng khoảnh khắc
Tôi thành người mất trí.
7
Tôi thành người mất trí
Điên lạnh lẽo.
Bài Nguyện
Hằng đêm tôi vẫn đi ngang cửa nhà thờ
Nhìn những người đứng cúi đầu cầu nguyện
Hang cỏ đèn mờ bóng cây cũng thánh
Trên khung đá Chúa dâng lòng non sông
Ăn năn một mạch máu căm hờn
Bừng cơn hồng thuỷ chìm đời ơn trên
Có tôi không trong phép lạ đã dời ngày
Phúc lành không thể giúp người an tâm.
Hằng đêm tôi vẫn dừng lại trước cửa nhà thờ
Đội cây thanh giá rung mình trong tiếng chuông
Thăm thẳm cao sẽ có sự giáng trần
Vớt ngôi sao lạc chằn lên trái tim người không tin
Trên bệ cao thắp cây nến soi đời
Mà xem tôn giáo là tôi ngoài đường
Chỉ làm lễ trong vườn cấm đam mê
Địa đàng là dấu mất tăm của từng người.
Hằng đêm tôi vẫn đi vào trong cửa nhà thờ
Ôm lòng tíng ngưỡng cho người mua vui
Không hiểu sao trần nhà không thấy ai đục lỗ
Để khi bấn loạn lên rồi vượt mái thoát thân
Trên ba ngôi hát những lời chết đuối
Thánh ca rồi tôi lột xác mãi cũng chưa thôi
Lên lầu chuông mang lý tưởng làm điều tự tử
Rộn ràng báo hiệu tin những dưng không
Sự sống đã qua rồi. Và sự chết cũng qua rồi.
Ta mặc áo trắng bước xuống thang về đời.
Tặng Phẩm
Em đã mưa qua đời tôi em có biết
Rồi em cũng theo sông theo biển em về
Vì nguồn em tôi cạn hết dòng mình
Trên lưu vực ai xuôi hồn xa xứ.
Sao em chèo hờ hững để ta trôi.
Hồng Trần
Có những mùa ảo ảnh ở quanh đây
mù sương đọng kẽ mắt
tóc khói tha hương xót ngón tay
đi chênh vênh trên khắp mặt địa cầu tròn
ủ thân nghe bóng nắng
hắt hiu ôi hắt hiu hai mươi bốn tiếng đồng hồ
qua ngõ lá
run run sơ ngộ xin dâng hiến một đầu người
những địa ngục buồn.
Mắt ai sâu chừng vạn đại
hương hoàng hôn úa cả lòng không
đau từng cơn bịnh tại sao tôi đã sống đến đỗi dường này trong bao năm
co quắp trên giường trong buổi chiều đến muộn
một vệt nắng vàng mềm con mi lạc
thôi từ muôn năm
khua động mền chiếu về hỏi thăm hang động
tất tả tóc bay vai nghiêng bước loạn hình
có nàng tiên nào không
đã vội lìa đời
ôm mặt khóc ôm mặt khóc âm thầm gió đã lạnh ngày xưa.
Lũng sâu mưa chiều
tâm động như điên
ôi hồng trần hồng trần
đập vỡ tấm gương kia đi
mảnh chai vỡ máu cấm khẩu bừng bừng
thét lên một tiếng ta chỉ cho thấy đó kìa
Sau cùng.
Tưởng Chim
Có lần tôi gặp một con chim
Con chim đứng khóc trên đường không nói năng
Mà lệ cứ chảy vu vơ
Người qua người lại
Cứ tưởng mắt con chim đỏ hoe là chuyện không có thật
Nên tôi về mới tin rằng mình mới là không có thật
Sao buồn bã như chim.
À thu tới thu tới
Ôi đời tàn đời tàn
Linh hồn ta đây sao em không đậu
Sao bỏ đi bơ vơ để tội cái lòng ta
Cúi đầu lắng xuống
Mở thi thể sâu
Đội huyệt mang mang
Đồng tử rối bời
Ta xuống ta xuống
Trên đường thiên thai.
Có gọi chim chim
Cũng chỉ là để
Ta khóc theo tiếng chim.
Đi trong mùa
Đi miệt mài trong buổi hoàng hôn
Mở túi áo thấy bóng vào đã chật
Săn đuổi ngọn thu phong
Ta không ngừng lẩn khuất
Có thật không trời đã nguy biến như xưa.
Trong hai vầng nhật nguyệt thấy mình huýt sáo
Yêu đời đến mấy cũng đứt hơi.
Em ngày xuân mang áo mới
Hỏi thử em mùa đã có chưa
Anh về nhà trang điểm tình nhân
Bỏ cuộc đời mình ra chơi với
Một cái mùa rất mới trong không.
Phải tìm mới không thấy cái chi yêu dấu
Phải lạy trời mới thấy trời xanh.
Thơ Lạy
1
Nhánh củi khô nào đưa lên bàn tay nào tiếc thương
cho ngoài đường xe cộ chạy
treo ngày tháng trên xe
không một giờ vô cực
mà kìa bụi phai tàn lả tả
ngọn cỏ nào héo hon mi sầu em có khép lại chờ qua đêm.
Tôi chạy như điên chạy như điên
và im lặng và im lặng hơn thế kỷ
tôi chạy như giông bão chạy như giông bão
và trống không và trống không từ heo hút
tôi chạy như núi lửa chạy như núi lửa và sấm sét và sấm sét đã bốn mùa
xin đến một nơi chưa giã từ để thấy mình đã giã từ
tôi ở lại nơi đó
xin chung thân hạnh phúc
2
Cõi trống tôi vẫn lặng
cơn nước lạ ngược dòng nhung sầu cổ mộ chim hót thiên thu
là áo lụa mặc qua hồn
những từ thướt tha tôi về bến cũ.
3
Kết giọt nước thành vòng hoa treo cổ
Khi buồn bã lấy ra làm giọt lệ
Chết trong long lanh.
4
Làm sao tôi sống nổi với một trái tim vỡ
làm sao người ta sống nổi với những trái tim vỡ
ôi tim nở ra rồi tim khô héo
tim độc địa quá đỗi ta đau lòng
thương tim ta.
Ngợi ca chúng sinh
ôm tim mà sống.
Từ đó tôi miệt mài sống và miệt mài chết
là để làm hết trái tim mình.
5
Tôi quỳ trong bóng tối
mới thấy từ bóng tối
cái bóng lạ của tôi
cũng quỳ trong bóng tối
ở đằng sau lưng tôi.
Thôi quay về rừng rú
treo mình làm ngọn lá
tôi mọc hoang sơ và tàn phai vô tận.
6
Một giây phút trong cuộc đời đáng giá bằng
một giây phút trong cuộc đời.
Về Thăm Thừa Phủ
Nằm trước cửa nhà thương
Bịt mắt nghe nước chảy
Đường thân làm thuyền đậu
Nên chòng chành mãi một trái tim.
Ghé mặt đến sát bờ mà nghe ôi
Sông chèo những mộng bơ vơ
Xếp tay thả xuống con đò ta đâu.
Tôi đã về đến tận dòng
Nhúng chân qua bến nước
Nuốt ngọn cỏ sầu
Nhai cây nắng úa
Trời ơi sông kia làm ướt cả đời tôi.
Ôi chao Thừa Phủ ơi tình
U mê.
(Tháng hai 70)
Mộng Máu
Em có nghe thấy không những tiếng kêu sương
Trong đêm hầu tàn
Ta rơi một giọt vô nhiễm xuống chiêm bao
Mộng máu tơi bời
Mà kìa nhạn bay không cùng tràn trề giấc mộng
Ôi những tiếng kêu sương tôi muốn nhốt nó hoài trong huyệt máu
Mà nghe cái chi làm nổ đời mình
Bỗng tình đã vô biên.
Đầm đìa nước mắt có hay chăng ta đợi một mùa sương ta chờ trời thu rụng
Bởi có con chim hót sương ơi sương ơi
Thì ai mênh mông rụng
Trên ngàn sương rơi
Ôi tình sương
Có phải em đã rất tình sương.
Xin lắng nghe những bước lá cỏ
Chờ những tiếng trên mây
Cùng nụ hồng rã cánh em bỏ quên
Trên con thuyền trăng nào anh bơi về vô cực
Tôi mang tôi đi tôi kêu sương
Tiếng tim như không.
Hồi Ký
Hãy trả lại tôi những đường bay mờ mịt
Vọng cánh mù qua những mái nhà xưa
Ôi trái tim tôi con hồng nhạn lẻ loi
Đã từ biệt thiên di về cõi lạ.
Hãy chỉ cho tôi thấy chuyến tàu lửa vẫn chạy ngang thành phố
Trong sân ga tôi còn hoá kiếp đời đời
Vì con gái là những người dưng lỡ bước
Ngồi đốt thư tình trong một buổi cuối đông.
Hãy cho tôi ngồi lại trên bậc thềm nhà cũ
Mà tìm trong sân đâu ngày xanh rộn rã
Tôi vuốt mặt mày làm kẻ vô thần
Khi nghe tin ngày sau sẽ cưới em tình cờ.
Một mình tôi người thừa nhận tuổi trẻ của tôi.
Ngày Nào
Tặng Trần Thanh Hà
Ngày tôi mới vào Saigon
Trên đường rầy xe lửa vẫn còn chạy
Từng nửa đêm từng nửa đêm
Lúc năm giờ sáng
Tôi thức dậy
Nghe tiếng còi tàu làm đục tròng mắt
Bỗng dưng nhớ em muôn vàn.
Ngày tôi mới vào Saigon
Không ai chờ tôi nơi công viên
Đã có bao nhiêu tình nhân trở lại
Trả cùng nhau những bạc phước sẽ qua
Chiều chủ nhật đi lê thê
Khói bến tàu lên như than tro
Hút điếu thuốc nhớ chiều nay mưa ngã bảy.
Ngày tôi mới vào Saigon
Đèn thành phố thắp suốt sáng
Đêm mở miệng cười dội bóng yên tâm
Vạch ngực áo trần đi trên đại lộ
Đập cổ chai bia đuổi theo người say
Hò hét sau cánh cửa phòng trà chẳng có người nào nghe có người nào hát
Tôi lạc đường vô tận canh thâu.
Ngày tôi mới vào Saigon
Ngoại ô đánh xe ngựa chập chờn
Rõ ràng nhân ảnh rưng rưng trong mắt ngựa buồn rầu
Xuống một trạm bơ vơ
Nhớ nhà khôn kể
Anh đón chuyến xe bus lần đầu tiên trong đời đi xa
Không mang theo những tình ái cũ.
Thôi ngất tạnh rồi ảo mộng
Ngày tôi mới vào Saigon.
Phản Ngôn
Chợt vô tình nghe tiếng đọc kinh
Tuôn trào lệ máu khóc ai đã bỏ đời.
Không quỳ nhưng vẫn lạy đơn phương
Vọng ra cõi thế tiếng cười nhân sinh.
Em không cung bậc cũ sao buồn
Dộng tay xuống đất gọi giờ tái sinh.
Uống ngụm nước biển ôi lá gai sắc buốt.
Khi Hai Mươi Hai Tuổi
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Mà đường đi vẫn vắng người qua vẫn nhiều
Tay em rất nhỏ em ôm cặp sách
Làm ơn chỉ giùm em lối nhỏ em vào rừng.
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Những ảo mộng nào em không nói cho ai nghe
Có người tử trận ngoài biên giới
Có người nằm ngủ trên hè phố đêm nay.
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Nghe con dế gáy sao em thương cái góc nhà
Ngoài kia có người nào mới thở dài
Bây giờ đã hoàng hôn hay chỉ mới sớm mai.
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Đã có biết bao nhiêu chuyến tàu đưa em về quê
Em đứng làm chi trên bến nước
Con sóng miền xa có chở em đâu một tuổi rất buồn.
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Sao bỏ lớp ra chơi dưới gầm cầu
Thả cho con mắt trôi theo dòng nước
Rồi để dành giọt lệ cho một ngày lớn khôn.
Em học trò không bao giờ em còn đi học
Trong sân trường em có biết lá vẫn rụng đìu hiu.
Thơ Thần
Tôi động tay lên nhân ảnh
nhân ảnh lung lay lung lay
phảng phất nó cười trên
không mặt
tôi nhập huyệt
một truông đời heo hút nhiệm mầu.
Tôi đùa trên nhân ảnh
nhân ảnh run run cúi đầu tạ tội
nghe qua tháng hạ rụng tơi tả lá cuối mùa
phượng rơi ơi phượng rơi
những lá me bay trên tà áo lụa
em đã yêu tình.
Tôi giã từ nhân ảnh
nhân ảnh bạc màu trong chốn tha hương
ai đưa hồng nhạn về vạn đại
hình hài này là thiên cổ tha ma.
Bên trời xa nào em có nằm mơ thấy
ta đứt tay nên chợt bùi ngùi
áo nhung nào qua cầu gió lộng ta chợt lìa dương thế
của em.
Tiểu Sử
Tôi để nguyên đời tôi ở đó rồi đi ra xa
Bỗng dưng ngó lại thấy nhện giăng bụi phủ tứ bề
Buồn bã quá tôi xin quay trở lại
Lấy đời mình ôm trước ngực mà thôi.
Ảo Giác Trong Vườn Thành Nội
Mây bay loạn ngũ sắc mây bay tơi tả hồn sầu mây có mắt không
Ta muốn cởi trần để lạnh hết chân tay
Ôm mình kinh mạch đâm đầu liêu trai
Trái tim say đắm đuối
Quỷ sứ hiện hồn vui chơi vô tận
Ta tự tận trên mặt lộ
Bằng nuốt đá thủng họng
Cột những đường gân thành dây điện
Siết cổ cái cây phượng vĩ trước mặt chết tươi
Một hàng phượng vĩ chết
Rụng nước mắt thiên thâu
Cấm mọi người sống trong thành phố này
Phượng vĩ rũ rượi trong nhà mồ làm sao ta ngậm cười được trong nhà mồ
Chỉ có một người khóc phượng vĩ là phượng vĩ không chết
Buồn địa phủ trên môi.
Ôi có phải em đã không chết
Trong nhà mồ anh chỉ đến thăm viếng một mình em
Tim nức nở
Đồ dã thú dã thú
Mi sát nhân quá sức
Nó nhăn răng cười nhăn răng cười
Đêm lọt qua miệng không hay ngậm miệng lại đêm nghẹt thở từ trần
Khốn nạn khốn nạn ta thề ta sẽ đuổi mi đến tận cuối địa cầu đè mi cho mi chết đuối.
Trên sông du đãng
Có một trời sao băng.
---------------------------------------------------------
Mục Lục
Thơ 1967 - 1970
Năm 1970 nhân khi ra trường ĐH Sư phạm Sài Gòn đi dạy, tác giả có in ronéo một tập thơ nhỏ gồm một số bài thơ làm trong mấy năm rời Huế ra đi. Tập thơ in số lượng hạn chế chủ yếu tặng bạn bè thân hữu (tựa đề “Mùa không. Mưa Hoàng hậu”, bút danh… Từ Trần... dùng một lần duy nhất!).
Rồi thời gian qua đi, mấy chục năm sau xảy ra biết bao biến cố lịch sử cuốn cuộc đời mình vào đó với vô vàn nỗi thăng trầm đoạn trường những kẻ qua cầu. Cho nên tác phẩm thơ khiêm tốn ấy cũng dần rơi vào quên lãng dễ hiểu thôi. Cả bản thân tác giả cũng không còn giữ được tập nào mà cũng chẳng nhớ được bao nhiêu (chỉ có 2 bài in báo, bài “Khi hai mươi hai tuổi” in tạp chí Văn và “Bài điên” in tuần báo Khởi Hành ký tên CHK).
Không ngờ có một tập lưu lạc qua tận London (Anh), mới đây đã tìm đường về lại với quê nhà (qua mail). Và cũng không ngờ bây giờ đọc lại thấy cũng “được”, có vẻ như nó đã không bị yếu tố thời gian khắc nghiệt đẩy lùi như người từng viết nên nó.
Vì vậy xin được giới thiệu cùng các bạn….
CHK, tháng 2.2012.
Nous, nous infiniment risqués...
R.
(Sonnettes à Orphée)
Có phải ta, sự đời đã tắt lửa lòng, mà thôi?
Tr. Th. B.
Bài Trí Nhớ
Trên những dấu sương mù ngày tháng mỏi
Anh loanh quanh hình bóng
Chốn tịch liêu
Có bao giờ dòng nước cũ chảy tràn giấc mộng
Trí nhớ ta nơi chìm đắm ôi những nước mưa xưa.
Có biết không anh vẫn ở gần hoài nỗi hiu quạnh
Đâu có hay đời mình xong một nửa
Sao nguôi.
Khi trở lại anh mịt mù hết thảy
Chim bay hết và lá cũng thôi vàng
Kìa một mai
Dòng trôi xuôi gọi thầm đời lãng bạc anh bập bềnh cơn ảo ảnh say sưa
Đưa tay em cho anh vịn tỉnh đêm tàn sống dậy bến tình quên.
Nhủ tình ta qua đây mấy thuở
Vết rêu xanh mắt đọng cũng mơ hồ
Cũng thôi đi
Như từng lả tả lệ quên tình.
Nhìn thấy không em
Thanh xuân ta
Bao giờ là ám khói.
Đó chuyến tình xa trời cũ có khuây.
(Tháng ba 1969)
Nhớ Bạn
Trần Minh
Đêm nay ngoài đó trời có mưa
Mưa những mưa trên thành phố cũ
Bao nhiêu là rêu mục
Hễ mở mắt ra là thấy những rêu mục
Hồn ru bặt tiếng tăm.
Đã có bao nhiêu mùa đông trong mắt người
Mà sao mắt tầm tã ứa lệ cay
Bâng khuâng xa đô thị
Bụi cuốn ngoài cửa ô.
Làm sao ta nhớ hết cả đời ta
Tôi đã quên cái gì trong đời tôi đã có bao nhiêu người
từ đó ra đi
Sao bỏ đi biệt mấy mùa qua mày có rét
Có đắp chiếu nằm nghe huyệt lạnh
Nhìn ra đồng hoang những buổi chiều ai đạp xe ngang qua đó
nhà người có lửa ấm thắp đêm nay?
Đêm nay nhìn trần nhà muốn tự tử
Kia sao rơi đỏ như máu
Chiều bỏ ngỏ.
Thôi qua cầu yêu sương gió
Những trôi tình bọt sóng cũng qua đi.
(Tháng năm 68)
Người Độc Dược
Cắt cổ chết trên buổi sáng điểm tâm
Ngạt thở long lanh ngấn lệ tình
Ban khuya cầm tay không kể chuyện ban sơ
Trôi bóng đèn ta ảo mộng một mình.
Châm nến lên hong cho khô tóc bay mờ dĩ vãng
Trời lộng gió lên đưa người qua cầu
Thì kìa tinh sương ta cũng đã tắt.
Vạn sự cũng có khác chi
Đêm nay anh chích thuốc độc tràn lan
Trong mình.
Xuất Thần
Đêm nguyên tiêu chăng
Hay ngày tuyệt mạng
Vong hồn khách trong
Một đời kiếm hiệp.
Nhạc Của Một Ngày Thanh Xuân
Tặng Đoàn Xuân Kiên
1
Bắt gặp một thinh không
Chợt rơi lồng lộng xuống trời xa
Tả tơi hình hài
Ôi tóc ngọc đã mấy thuở bạc màu
Chắp những đôi cánh nào mùa đông xưa đi hoang tàn
Bay chập choạng ta bay chập choạng ôi đời có thật không?
2
Con mắt nào đã lặn mất tăm
Trong vô vàn ảo giác đời rất xưa
Tôi không thấy được gì hết nơi đôi mắt tôi
Có bao nhiêu thiên thu đã lịm hồn tà
Ôi em cơn mù mắt loáng quáng
Hãy khóc cho ta nghe hết một khúc sầu.
3
Lạnh buốt một chiếc lá
Giông bão nghe yêu dấu
Lệ tràn trề
Mưa hết đi tất cả triệu bầu trời đừng để lại
những ăn năn ta từ khước
Khoảnh khắc tôi vô thuỷ
Đó là âm vọng những nửa đời người đánh mất
Ta lắng nghe hoài một tiếng trở về
Gõ một nhịp quạnh quẽ và lẩn mất.
4
Tôi trùng lên tôi trong một tiếng.
5
Làm mùa đông trong thân thể vừa qua
Đắp sơ độ lên xuân xanh người từ biệt.
6
Đang đêm bỗng lìa đời
Người thắt cổ chết dắt người xuống đất
Lùa gió trong bàn tay ngón lạ
Gào thét nhỏ lệ hồng
Con sóng nào không tự đưa nó về ta
Trái tim nào không khô héo cho người.
7
Ngút trong cơn mê là
Dáng buồn em nghe những âm xưa.
8
Ta trầm trầm nhân ảnh chết muộn màng
Rã rời ngọn sầu đông làm sao quên
Hắt mưa tháng chạp
Em luân hồi còn ta buồn bã
Ròng rã chiêm bao
Hỡi những tội lỗi thân yêu làm ta sống.
9
Ai chỉ đường cho ai thấy đường
Tôi mò xuống hục sâu
Cỏ cây không cỏ cây hồn mướt lá
Tắt lịm suối ứa lệ
Trút hơi tàn cho ngọn lá xanh
Ai múa hát trên không trung
Xin bông hoa bạc rớt trên đỉnh trời mù
Như hồn ma bóng xế
Tuyệt tình ta tuyệt tình.
10
Lần theo sợi chỉ bạc
Mà đi trên đường thần kinh
Đơn ca trắng.
11
Trong một ban đêm thôi ngày tự vận treo trên không.
12
Những tiếng trầm này không có mai sau
Vang mãi mãi những âm đời đã hết
Tôi mất tích ở đó
Những tiếng câm này ám sát từ mênh mông
Là những âm giết người ôi giết người buốt giá
Trỗi dậy trỗi dậy tôi hoang vu
Hợp tấu khúc. Sự chết.
13
Vĩnh biệt
Những tiếng nghìn trùng
Không – vĩnh - biệt.
(Tháng mười hai 69)
Phố Cũ
Đạp xe qua hoàng thành
Con rồng bay lặng lẽ
Nghe tiếng chuông chiều rơi
Ôm ngực mở toác hoác.
Bên kia trường Đồng Khánh
1
Bắt đầu yêu thành phố đêm nay
Vì từ sau mỗi bước chân qua
Đã nhìn thấy đó ngày sau em về.
2
Ngó ngơ ngác trong rừng thu muộn
Sớm mai kia giục giã về trời
Đi bộ xuống cuối ngày
Cuốn lên tay áo
Hôn bờ tóc mai
Bao nhiêu em từng sợi ra đời
Cuốn lên xe chỉ hồng hào trong tôi.
3
Sao không thấy em đi ngang trường học
Những bóng vàng úa xuống bàn tay
Ngồi bên kia chợt chiều xuống mặt mày
Rồi đứng dậy đi vào trong núi.
4
Nơi đây không ai thấy
Em cứ tới rồi em cứ ra đi
Cũng không ai thấy anh ngậm tình không thở.
5
Ta vọng một tinh cầu. Tình ơi.
Màu Lam
Đêm tháng tư năm đó
Tôi đội mưa đến chùa
Hương bay trong vô sắc
Nghe kinh ấm chút tình
Mưa tạnh em có về
Hay chờ trăng qua sông.
Đêm tháng tư năm sau
Tôi đưa em đến chùa
Áo lam nào em mang
Trong hồn sầu cổ độ
Gót chân nào em qua
Lòng tôi ngó sen hồng.
Đêm tháng tư năm xưa
Tôi cùng bạn đến chùa
Nụ hoa kia mới nở
Trong vườn thắp bạch lạp
Xin hỏi chú tiểu nhỏ
Chú quy y mấy năm.
Đêm tháng tư năm nào
Tôi đi ngang qua chùa
Bạn tôi vừa ra trận
Chết bỏ xác miền xa
Bao nhiêu năm không nói
Sao sự sống quá buồn
Bao nhiêu người xuống tóc
Bởi dưng lệ đã thôi.
Đêm tháng tư năm nay
Tôi ngồi trong sân chùa
Vẫn cây bồ đề cũ
Nhưng trong tôi đã quanh năm
Vẫn nụ cười vô lượng
Tôi héo hon theo ngày
Tôi thề không bao giờ
Tôi bỏ đời đi tu.
Sẽ còn rất nhiều đêm tháng tư
Em vẫn đến chùa cùng gia đình
Tôi xin nhờ em em yêu dấu
Lạy mấy lạy giùm tôi một người
Đã khuất.
Đoản Khúc Đen
Gặp em khi đã trôi con nước miệt mài
Sinh tử trên dòng đen
Anh hốt hoảng dò tìm một đáy sông
Dụi mắt sâu biển cả
Tìm đâu thấy thơ ngây là lúc
Em chưa tình cờ.
Tiễn Bạn
Tặng Lương Thanh Nhàn
1
Hôm qua nghe tin mày có người yêu
Trời cũ chợt về đầy trong con chim én
Đã tất tả muốn ngược đường bay
Ôi thu không
Tới đây kéo mộng
Giăng đời hoang mang.
2
Còn nhớ không những đêm mù mịt ngoại ô
Mặt mày đen đúa
Muốn lộn ngược đời chúc đầu xuống đất
Thốn tâm can vô cùng
Sinh ly mấy đỗi mà cũng đau lòng
Tình có biên giới
Ta bên kia vô hạn giong tình xa xôi.
3
Thỉnh thoảng chúng ta đi qua phố
Thấy ngày sau mình vẫn ở chốn này
Nhắn với người yêu anh chẳng có ngày giờ
Để đứng lại mà trình bày thời gian
Kính trọng những gì tôi đã sống
Thiết tha những gì tôi chưa hay
Đâu những ảo ảnh lâu dài tôi xin nhận.
4
Nếu còn muốn nghe hồi chuông đêm
Hãy mở lòng vùi kín tiếng vang
Vì chuông đã
Mờ phai nhân ảnh
Trong bóng hồng con nhạn lẻ đã về quê.
5
Tôi từ khước tôi ở ngoài xứ sở.
6
Thổ huyết rũ rượi
Giong đèn thắp khuya
Mà hỏi mà hỏi quá khứ quá khứ kia có phải chăng
Chúng ta đã đoạn trường
Trên quê nhà những rong rêu xưa đã bặt dạng
Nhưng trong tôi nhánh cũ vẫn một tình cố hương.
7
Hãy bắt hắn chỉ cho thấy
Những vị trí rất bất thường
Của trái tim ngừng đập luôn luôn
Và hãy hiểu con đường nào đến đó
Hôn lên tâm một nụ chẳng tình cờ
Thì mới chắc được cái ngày hôm nay
Không buồn.
8
Bao nhiêu ngày sẽ qua không còn cầm trái đắng
Trên tay mỏi ôm mớ đời hân hoan.
9
Đưa người một bước về sau
Trên bờ biển mặn
Buông đời muối sâu
Xin hết lòng giới thiệu với mọi người
Em che mưa nắng đời tôi cũng rồi
Lênh đênh con sóng xa nhà
Làm tan chiếc bọt đá trôi xuôi dòng.
10
Tôi tự ý đau thương và tôi tự ý hạnh phúc
Xin lạy hanh phúc.
(Tháng ba 70)
Yêu Em Anh Tan Nát Đời Hoa
Kính tặng Nguyễn Thượng Ky
Khi đi qua vườn
Tôi hứa sẽ đi qua vườn
Mà nói yêu em
Khi đi qua vườn em cứ tự nhiên giấu giọt nước mắt
Tôi ở lại đó thăm nụ hoa tàn
Nở vội vàng cho kịp lúc không có ai.
Tôi đã thấy hoa rụng tơi bời
Tôi đã nhìn mưa xui ướt lá
Tôi đã nghe cỏ động đêm trường
Tôi sẽ nói yêu em khôn lớn
Em có hẹn thì dưới chân cầu nước vẫn chảy
Vịn chân câu làm sao ta chẳng thấy ta dưới sông.
Trên đó có những ngọn đồi nào ở gần trời nhất
Hãy trèo lên cho tới thấu đỉnh mù sương
Rồi cởi hết áo quần làm cây khoả thân
Tặng người một cọng hoa nở trên lồng ngực
Em cứ hái cứ hái trong ta ta chờ ta rơi
Vườn anh vẫn một nụ tình xanh xao.
Đời là mọc hoa không bao giờ nguôi
Vì nhớ người khi đã yên tâm bề ngoài.
Đơn Ca
Suốt ngày ở ngoài đường
Đội mũ mà chơi
Đọc lá thơ người tình
Bèn treo giày ngoài ngõ
Làm dấu hiệu báo tin
Xin chú ý
Tôi đi vắng
Bằng chân không.
Ngộ Không
Chân động hờ hư không
Trút cơn nóng thành chiều hôm
Tà tà bước tới gót mây vàng ta
Diện kiến ai
Xin bao dung cho những ngày qua
Và chấm dứt hôm nay.
Đời miên trường như thạch nhũ
Cúi xuống rũ tóc em thiên cổ
Ban cho một lời phủ dụ trên huyền thân
Không người nghe thấy.
Ôi choàng lên đời ta mấy ngón tơ mềm
Chỉ cười một mình trong dung nhan sầu xứ
Nụ cười hoá thành nụ cười
Bay đi bay đi trong dặm trường thế giới
Tiếng ngân rất khuya là những vô lượng
Dịu dàng.
Buổi chiều nay sao đây chừng như vắng lặng quá
Mà ai có hay cuộc đời tôi vừa mất hết một buổi chiều
Lặng nguôi cho một góc quạnh quẽ
Của chiều chiều.
Nguyễn Thạch Vũ
Trong cơn xuất hồn nào đời mềm trên ngón tay
Tình sử bắt đầu
Tình sử anh như đá chưa tội lỗi
Vì đá không cháy nhưng đá cháy từ từ
Cháy từ từ không nguôi.
Bài Ma
1
Trong bao năm sống vô cùng hoảng hốt
Nửa đêm thức dậy thấy bóng ma ngoài cửa
Ôm lấy dung nhan chỉ thấy hư không
Thà không biết thì thôi tại sao biết rồi mà người chết muôn năm
không trở lại
Trong chén rượu ban ngày ngó mặt nhau sao rơi lệ.
2
Có phải đời mở mắt nhìn chẳng thấy
Nên trước cửa nhân gian ta không vào
Thấu đến cõi nàng thuỷ tinh
Là bể từng miếng đứt hết lá gan
Chôn tim trên trận địa lạc loài tử sinh.
3
Hãy chỉ cho tôi thấy có bao nhiêu dặm trường
Để nằm dưới huyệt mà la thất thanh
Đời mình.
4
Bỗng dưng sao ai lấp đất lên mộ phủ kín rồi tôi trọn vẹn chiêm bao
Thu vàng quyến rũ trời ơi thu vàng quyến rũ
Đếm còn bao nhiêu năm cho tôi ham hố hết những mùa màng
Vì trong tôi thời tiết vẫn muôn trùng bay bay.
5
Tại sao cỏ rất xanh trên mọi nấm mồ tại sao gió quá buồn từ trong heo hút tại sao chim chóc đến làm tổ một ngày rồi lại bỏ đi
Tại sao đường qua gò đống bão tố êm đềm
Mà trong sâu tôi vẫn thổi suốt những truông ngàn điêu linh
Ôi mỗi không khí là một khuôn mặt
Nhìn tôi không có mắt
Vùi sâu dư ảnh em về âm dương.
6
Tôi treo nụ lân tinh vì chẳng hạnh phúc
Mưu sát cái tại thế nên không quan tài.
7
Ôi cây thánh giá mọc rêu già bàn tay nhỏ treo người vô tận
Là ta cười trong lệ ngọc ôm mình đầu lâu.
Bài Điên
1
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Ném một cánh hoa xuống dòng sông
Mơ tưởng đời lặn sâu
Hồn nhiên em mắt tỏ tình
Chẳng cưỡng lại được cõi lòng mù khơi
Tạ ơn những ai đã đến đây
Ủ hồn cây cỏ
Hái trái cây chín trên cao
Rụng xuống trời bát ngát
Em có tìm không người cấm khẩu.
2
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Lượm từng hòn sỏi tròn
Ném ra hết khỏi ký ức
Hốt nhiên trời tình chợt ngậm ngùi
Ly biệt như nghìn năm
Nhảy từng bước một bỏ ngang đời không hẹn hò
Em có nhặt được không của tôi một trí nhớ vội vàng.
3
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Sương mù giấu kín mắt nhìn
Đỉnh cây cao nụ cười bát ngát
Không cùng ngấn lệ
Bốc từng năm gió bỏ vào lò sưởi hơ ấm hư không
Em đóng băng trong hồn anh vần vũ
Vút con dao về phía mình
Bay ngược đường định mệnh
Chiều tà.
4
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Giăng một sợi chỉ bước ngang đời đu bay
Bứt từng sợi tóc đâm xuyên qua thái dương
Đánh lạc đường thần kinh hôn lên môi người tình
Ôi ngọn cỏ ta
Kẻ những vòng tròn trên mặt sông
Hạnh phúc đến vô cực
Dầm ướt quá khứ cho rã nát mối sầu
Em có biết không những gì còn lại là
Những không nguôi.
5
Tôi không là người mất trí
Tôi sáng suốt mù loà
Hắn nhân vật bị loại trừ diễn xuất rất ngây thơ
Đã yêu em không hồi tàn cuộc
Nơi nhà ga thành phố hàng ngày
Xin tặng cho mỗi chuyến tàu ghé ngang một sân khấu đã đóng xong
Nhờ chở đi khắp thế gian
Cống hiến cho nhân loại làm một liều thuốc ngủ dịu dàng
Bởi đêm qua đời
Khi đã có người sống thay mình
Khi đã có người chết giùm mình
Xin hãy cứ yêu đương yên tâm.
6
Cám ơn em đã đến
Thứ phép lạ chẳng cho phép ăn năn
Tôi thành kẻ thương tâm.
Cám ơn em đã đến
Khi dĩ vãng bắt đầu nguỵ tạo dĩ vãng
Tôi không còn sáng suốt.
Cám ơn em đã đến
Thổi tắt nốt vì sao cuối cùng
Tôi chấm dứt mù loà.
Cám ơn em đã đến
Trần thế đặt trên lưng những con dã tràng
Tôi bước qua cõi khác.
Cám ơn em đã đến
Trút hơi thở trong từng khoảnh khắc
Tôi thành người mất trí.
7
Tôi thành người mất trí
Điên lạnh lẽo.
Bài Nguyện
Hằng đêm tôi vẫn đi ngang cửa nhà thờ
Nhìn những người đứng cúi đầu cầu nguyện
Hang cỏ đèn mờ bóng cây cũng thánh
Trên khung đá Chúa dâng lòng non sông
Ăn năn một mạch máu căm hờn
Bừng cơn hồng thuỷ chìm đời ơn trên
Có tôi không trong phép lạ đã dời ngày
Phúc lành không thể giúp người an tâm.
Hằng đêm tôi vẫn dừng lại trước cửa nhà thờ
Đội cây thanh giá rung mình trong tiếng chuông
Thăm thẳm cao sẽ có sự giáng trần
Vớt ngôi sao lạc chằn lên trái tim người không tin
Trên bệ cao thắp cây nến soi đời
Mà xem tôn giáo là tôi ngoài đường
Chỉ làm lễ trong vườn cấm đam mê
Địa đàng là dấu mất tăm của từng người.
Hằng đêm tôi vẫn đi vào trong cửa nhà thờ
Ôm lòng tíng ngưỡng cho người mua vui
Không hiểu sao trần nhà không thấy ai đục lỗ
Để khi bấn loạn lên rồi vượt mái thoát thân
Trên ba ngôi hát những lời chết đuối
Thánh ca rồi tôi lột xác mãi cũng chưa thôi
Lên lầu chuông mang lý tưởng làm điều tự tử
Rộn ràng báo hiệu tin những dưng không
Sự sống đã qua rồi. Và sự chết cũng qua rồi.
Ta mặc áo trắng bước xuống thang về đời.
Tặng Phẩm
Em đã mưa qua đời tôi em có biết
Rồi em cũng theo sông theo biển em về
Vì nguồn em tôi cạn hết dòng mình
Trên lưu vực ai xuôi hồn xa xứ.
Sao em chèo hờ hững để ta trôi.
Hồng Trần
Có những mùa ảo ảnh ở quanh đây
mù sương đọng kẽ mắt
tóc khói tha hương xót ngón tay
đi chênh vênh trên khắp mặt địa cầu tròn
ủ thân nghe bóng nắng
hắt hiu ôi hắt hiu hai mươi bốn tiếng đồng hồ
qua ngõ lá
run run sơ ngộ xin dâng hiến một đầu người
những địa ngục buồn.
Mắt ai sâu chừng vạn đại
hương hoàng hôn úa cả lòng không
đau từng cơn bịnh tại sao tôi đã sống đến đỗi dường này trong bao năm
co quắp trên giường trong buổi chiều đến muộn
một vệt nắng vàng mềm con mi lạc
thôi từ muôn năm
khua động mền chiếu về hỏi thăm hang động
tất tả tóc bay vai nghiêng bước loạn hình
có nàng tiên nào không
đã vội lìa đời
ôm mặt khóc ôm mặt khóc âm thầm gió đã lạnh ngày xưa.
Lũng sâu mưa chiều
tâm động như điên
ôi hồng trần hồng trần
đập vỡ tấm gương kia đi
mảnh chai vỡ máu cấm khẩu bừng bừng
thét lên một tiếng ta chỉ cho thấy đó kìa
Sau cùng.
Tưởng Chim
Có lần tôi gặp một con chim
Con chim đứng khóc trên đường không nói năng
Mà lệ cứ chảy vu vơ
Người qua người lại
Cứ tưởng mắt con chim đỏ hoe là chuyện không có thật
Nên tôi về mới tin rằng mình mới là không có thật
Sao buồn bã như chim.
À thu tới thu tới
Ôi đời tàn đời tàn
Linh hồn ta đây sao em không đậu
Sao bỏ đi bơ vơ để tội cái lòng ta
Cúi đầu lắng xuống
Mở thi thể sâu
Đội huyệt mang mang
Đồng tử rối bời
Ta xuống ta xuống
Trên đường thiên thai.
Có gọi chim chim
Cũng chỉ là để
Ta khóc theo tiếng chim.
Đi trong mùa
Đi miệt mài trong buổi hoàng hôn
Mở túi áo thấy bóng vào đã chật
Săn đuổi ngọn thu phong
Ta không ngừng lẩn khuất
Có thật không trời đã nguy biến như xưa.
Trong hai vầng nhật nguyệt thấy mình huýt sáo
Yêu đời đến mấy cũng đứt hơi.
Em ngày xuân mang áo mới
Hỏi thử em mùa đã có chưa
Anh về nhà trang điểm tình nhân
Bỏ cuộc đời mình ra chơi với
Một cái mùa rất mới trong không.
Phải tìm mới không thấy cái chi yêu dấu
Phải lạy trời mới thấy trời xanh.
Thơ Lạy
1
Nhánh củi khô nào đưa lên bàn tay nào tiếc thương
cho ngoài đường xe cộ chạy
treo ngày tháng trên xe
không một giờ vô cực
mà kìa bụi phai tàn lả tả
ngọn cỏ nào héo hon mi sầu em có khép lại chờ qua đêm.
Tôi chạy như điên chạy như điên
và im lặng và im lặng hơn thế kỷ
tôi chạy như giông bão chạy như giông bão
và trống không và trống không từ heo hút
tôi chạy như núi lửa chạy như núi lửa và sấm sét và sấm sét đã bốn mùa
xin đến một nơi chưa giã từ để thấy mình đã giã từ
tôi ở lại nơi đó
xin chung thân hạnh phúc
2
Cõi trống tôi vẫn lặng
cơn nước lạ ngược dòng nhung sầu cổ mộ chim hót thiên thu
là áo lụa mặc qua hồn
những từ thướt tha tôi về bến cũ.
3
Kết giọt nước thành vòng hoa treo cổ
Khi buồn bã lấy ra làm giọt lệ
Chết trong long lanh.
4
Làm sao tôi sống nổi với một trái tim vỡ
làm sao người ta sống nổi với những trái tim vỡ
ôi tim nở ra rồi tim khô héo
tim độc địa quá đỗi ta đau lòng
thương tim ta.
Ngợi ca chúng sinh
ôm tim mà sống.
Từ đó tôi miệt mài sống và miệt mài chết
là để làm hết trái tim mình.
5
Tôi quỳ trong bóng tối
mới thấy từ bóng tối
cái bóng lạ của tôi
cũng quỳ trong bóng tối
ở đằng sau lưng tôi.
Thôi quay về rừng rú
treo mình làm ngọn lá
tôi mọc hoang sơ và tàn phai vô tận.
6
Một giây phút trong cuộc đời đáng giá bằng
một giây phút trong cuộc đời.
Về Thăm Thừa Phủ
Nằm trước cửa nhà thương
Bịt mắt nghe nước chảy
Đường thân làm thuyền đậu
Nên chòng chành mãi một trái tim.
Ghé mặt đến sát bờ mà nghe ôi
Sông chèo những mộng bơ vơ
Xếp tay thả xuống con đò ta đâu.
Tôi đã về đến tận dòng
Nhúng chân qua bến nước
Nuốt ngọn cỏ sầu
Nhai cây nắng úa
Trời ơi sông kia làm ướt cả đời tôi.
Ôi chao Thừa Phủ ơi tình
U mê.
(Tháng hai 70)
Mộng Máu
Em có nghe thấy không những tiếng kêu sương
Trong đêm hầu tàn
Ta rơi một giọt vô nhiễm xuống chiêm bao
Mộng máu tơi bời
Mà kìa nhạn bay không cùng tràn trề giấc mộng
Ôi những tiếng kêu sương tôi muốn nhốt nó hoài trong huyệt máu
Mà nghe cái chi làm nổ đời mình
Bỗng tình đã vô biên.
Đầm đìa nước mắt có hay chăng ta đợi một mùa sương ta chờ trời thu rụng
Bởi có con chim hót sương ơi sương ơi
Thì ai mênh mông rụng
Trên ngàn sương rơi
Ôi tình sương
Có phải em đã rất tình sương.
Xin lắng nghe những bước lá cỏ
Chờ những tiếng trên mây
Cùng nụ hồng rã cánh em bỏ quên
Trên con thuyền trăng nào anh bơi về vô cực
Tôi mang tôi đi tôi kêu sương
Tiếng tim như không.
Hồi Ký
Hãy trả lại tôi những đường bay mờ mịt
Vọng cánh mù qua những mái nhà xưa
Ôi trái tim tôi con hồng nhạn lẻ loi
Đã từ biệt thiên di về cõi lạ.
Hãy chỉ cho tôi thấy chuyến tàu lửa vẫn chạy ngang thành phố
Trong sân ga tôi còn hoá kiếp đời đời
Vì con gái là những người dưng lỡ bước
Ngồi đốt thư tình trong một buổi cuối đông.
Hãy cho tôi ngồi lại trên bậc thềm nhà cũ
Mà tìm trong sân đâu ngày xanh rộn rã
Tôi vuốt mặt mày làm kẻ vô thần
Khi nghe tin ngày sau sẽ cưới em tình cờ.
Một mình tôi người thừa nhận tuổi trẻ của tôi.
Ngày Nào
Tặng Trần Thanh Hà
Ngày tôi mới vào Saigon
Trên đường rầy xe lửa vẫn còn chạy
Từng nửa đêm từng nửa đêm
Lúc năm giờ sáng
Tôi thức dậy
Nghe tiếng còi tàu làm đục tròng mắt
Bỗng dưng nhớ em muôn vàn.
Ngày tôi mới vào Saigon
Không ai chờ tôi nơi công viên
Đã có bao nhiêu tình nhân trở lại
Trả cùng nhau những bạc phước sẽ qua
Chiều chủ nhật đi lê thê
Khói bến tàu lên như than tro
Hút điếu thuốc nhớ chiều nay mưa ngã bảy.
Ngày tôi mới vào Saigon
Đèn thành phố thắp suốt sáng
Đêm mở miệng cười dội bóng yên tâm
Vạch ngực áo trần đi trên đại lộ
Đập cổ chai bia đuổi theo người say
Hò hét sau cánh cửa phòng trà chẳng có người nào nghe có người nào hát
Tôi lạc đường vô tận canh thâu.
Ngày tôi mới vào Saigon
Ngoại ô đánh xe ngựa chập chờn
Rõ ràng nhân ảnh rưng rưng trong mắt ngựa buồn rầu
Xuống một trạm bơ vơ
Nhớ nhà khôn kể
Anh đón chuyến xe bus lần đầu tiên trong đời đi xa
Không mang theo những tình ái cũ.
Thôi ngất tạnh rồi ảo mộng
Ngày tôi mới vào Saigon.
Phản Ngôn
Chợt vô tình nghe tiếng đọc kinh
Tuôn trào lệ máu khóc ai đã bỏ đời.
Không quỳ nhưng vẫn lạy đơn phương
Vọng ra cõi thế tiếng cười nhân sinh.
Em không cung bậc cũ sao buồn
Dộng tay xuống đất gọi giờ tái sinh.
Uống ngụm nước biển ôi lá gai sắc buốt.
Khi Hai Mươi Hai Tuổi
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Mà đường đi vẫn vắng người qua vẫn nhiều
Tay em rất nhỏ em ôm cặp sách
Làm ơn chỉ giùm em lối nhỏ em vào rừng.
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Những ảo mộng nào em không nói cho ai nghe
Có người tử trận ngoài biên giới
Có người nằm ngủ trên hè phố đêm nay.
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Nghe con dế gáy sao em thương cái góc nhà
Ngoài kia có người nào mới thở dài
Bây giờ đã hoàng hôn hay chỉ mới sớm mai.
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Đã có biết bao nhiêu chuyến tàu đưa em về quê
Em đứng làm chi trên bến nước
Con sóng miền xa có chở em đâu một tuổi rất buồn.
Em học trò sao hôm nay em không đi học
Sao bỏ lớp ra chơi dưới gầm cầu
Thả cho con mắt trôi theo dòng nước
Rồi để dành giọt lệ cho một ngày lớn khôn.
Em học trò không bao giờ em còn đi học
Trong sân trường em có biết lá vẫn rụng đìu hiu.
Thơ Thần
Tôi động tay lên nhân ảnh
nhân ảnh lung lay lung lay
phảng phất nó cười trên
không mặt
tôi nhập huyệt
một truông đời heo hút nhiệm mầu.
Tôi đùa trên nhân ảnh
nhân ảnh run run cúi đầu tạ tội
nghe qua tháng hạ rụng tơi tả lá cuối mùa
phượng rơi ơi phượng rơi
những lá me bay trên tà áo lụa
em đã yêu tình.
Tôi giã từ nhân ảnh
nhân ảnh bạc màu trong chốn tha hương
ai đưa hồng nhạn về vạn đại
hình hài này là thiên cổ tha ma.
Bên trời xa nào em có nằm mơ thấy
ta đứt tay nên chợt bùi ngùi
áo nhung nào qua cầu gió lộng ta chợt lìa dương thế
của em.
Tiểu Sử
Tôi để nguyên đời tôi ở đó rồi đi ra xa
Bỗng dưng ngó lại thấy nhện giăng bụi phủ tứ bề
Buồn bã quá tôi xin quay trở lại
Lấy đời mình ôm trước ngực mà thôi.
Ảo Giác Trong Vườn Thành Nội
Mây bay loạn ngũ sắc mây bay tơi tả hồn sầu mây có mắt không
Ta muốn cởi trần để lạnh hết chân tay
Ôm mình kinh mạch đâm đầu liêu trai
Trái tim say đắm đuối
Quỷ sứ hiện hồn vui chơi vô tận
Ta tự tận trên mặt lộ
Bằng nuốt đá thủng họng
Cột những đường gân thành dây điện
Siết cổ cái cây phượng vĩ trước mặt chết tươi
Một hàng phượng vĩ chết
Rụng nước mắt thiên thâu
Cấm mọi người sống trong thành phố này
Phượng vĩ rũ rượi trong nhà mồ làm sao ta ngậm cười được trong nhà mồ
Chỉ có một người khóc phượng vĩ là phượng vĩ không chết
Buồn địa phủ trên môi.
Ôi có phải em đã không chết
Trong nhà mồ anh chỉ đến thăm viếng một mình em
Tim nức nở
Đồ dã thú dã thú
Mi sát nhân quá sức
Nó nhăn răng cười nhăn răng cười
Đêm lọt qua miệng không hay ngậm miệng lại đêm nghẹt thở từ trần
Khốn nạn khốn nạn ta thề ta sẽ đuổi mi đến tận cuối địa cầu đè mi cho mi chết đuối.
Trên sông du đãng
Có một trời sao băng.
---------------------------------------------------------
Mục Lục
Bài trí nhớ
Nhớ bạn
Người độc dược
Xuất thần
Nhạc của một ngày thanh xuân
Phố cũ
Bên kia trường Đồng Khánh
Màu lam
Đoản khúc đen
Tiễn bạn
Yêu em anh tan nát đời hoa
Đơn ca
Ngộ không
Nguyễn Thạch Vũ
Bài ma
Bài điên
Bài nguyện
Tặng phẩm
Hồng trần
Tưởng chim
Đi trong mùa
Thơ lạy
Về thăm thừa phủ
Mộng máu
Hồi ký
Ngày nào
Phản ngôn
Khi hai mươi hai tuổi
Thơ thần
Tiểu sử
Ảo giác trong vườn thành nội
Nhớ bạn
Người độc dược
Xuất thần
Nhạc của một ngày thanh xuân
Phố cũ
Bên kia trường Đồng Khánh
Màu lam
Đoản khúc đen
Tiễn bạn
Yêu em anh tan nát đời hoa
Đơn ca
Ngộ không
Nguyễn Thạch Vũ
Bài ma
Bài điên
Bài nguyện
Tặng phẩm
Hồng trần
Tưởng chim
Đi trong mùa
Thơ lạy
Về thăm thừa phủ
Mộng máu
Hồi ký
Ngày nào
Phản ngôn
Khi hai mươi hai tuổi
Thơ thần
Tiểu sử
Ảo giác trong vườn thành nội
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét