Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

TUYẾT THỊ KHÚC - LÊ NGỌC THUẬN

Thánh nhân cũng bị xuất huyết não
Quỷ ma vẫn nhồi máu cơ tim
Huống hồ ta phàm phu lục tặc
Nên em đừng giỡn mặt trêu ngươi

Bởi ta vốn thiêu thân bạt mạng
Yêu em rồi thiên địa lá khoai
Dù lòng em như câu đối cổ
Mà ta thì mù mịt Hán Nôm

Rượu uống đã xuyên ngày lủng tháng
Em mãi là mây, ta mãi say
Thời gian hờn tủi vòng kinh nguyệt
Khô héo vầng trăng xưa ai hay

Như thể ở vào thời đồ đá
Nỗi nhớ ta thô sơ thật thà
Và trái tim không hề son phấn
Gửi cho em trăm năm mặn mà

Tháng bảy trăng rằm rơi nhã ca
Vắng em Huế đã thành lão già
Sông Hương lẩm cẩm nghiêng dòng chảy
Đâu biết tóc người bay rất xa

Rượu đóng thành băng trắng u mê
Khi không mà giận nắng trong tê
Nghe mưa lại nhớ em rồi đó
Lặng lẽ chờ đêm về chiêm bao

Em có đôi mắt hồi mã thương
Có nụ cười cất dấu vô thường
Có tương tư gió qua bờ tóc
Thổi nghẹn ngào ngáng sợi tơ vươn

Ta chưa say sao rượu lại cuồng
Chảy khùng điên như ngựa không cương
Hình như mây lại bay theo gió
Bỏ Huế cho mưa loạn phố phường

Ta gõ vào khúc ca Cựu Ước
Mơ hồ mở cánh cửa Lăng Nghiêm
Xáo cả cổ kim tìm số mệnh
Thấy đời mình tuyết trắng triền miên.

Không có nhận xét nào: