Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

TƯỞNG - LÊ NGỌC THUẬN



Đốt điếu thuốc khói bay màu rất tuyết
Anh hít vào hơi thở hóa thành chim
Dang đôi cánh vượt qua bờ đạo lý
Thấy em buồn không biết dỗ dành sao

Bao nhiêu năm anh hoang đàng phung phí
Lận dao găm trong những cuộc tình rời
Để bây giờ ngồi đây mà bó gối
Nhìn xa xôi cô quạnh bước em gầy

Anh mơ muốn em cười xanh thiếu nữ
Nhưng tóc người ngàn sợi xõa bi ai
Anh lùa hết ruột gan cùng tim phổi
Gửi cho em chén rượu rót vu hồi

Hái ngọn lá vô vi từ kiếp trước
Cắn trong hồn kẻ chợ đã cuồng si
Lá đã mọc một bông tình lạnh tắng
Anh biết rằng sống chết một lần thôi

Em yêu dấu! Sài Gòn như gạo lứt
Bởi vì anh khô khét ở nơi nầy
Bởi nhớ mà không sao tới được
Bởi vì đêm nay anh say một mình.

Không có nhận xét nào: