Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

THÁI THANH - LÊ NGỌC THUẬN

Môi Phương Đông
lưỡi Phương Tây
em dụ dỗ tôi vào cơn đau đói
cơn đau bềnh bồng của những lời ca tiền chiến
với lất phất những hạt mưa của nụ hôn mùa đông
người đàn bà mang dấu ấn cổ thành
còn nhớ hay quên

Nhớ hay quên
em vẫn là kẻ bất-khả-chiến-bại
bởi bao giờ tôi cũng lảm nhảm
giấu tên em trong chút rượu mơ màng
uống bâng khuâng như một nhà sư
một ngày trời đẹp say trong thiền quán

Em không phải là chim hạc trắng
nhưng hồn tôi đã lỡ nhúng chàm
nên những bước chân bây giờ nửa khê nửa nhão
như giọt nước mắt em
rơi nửa chừng rồi đọng lại
không khởi đầu, không kết thúc

Bao nhiêu ngày tháng
tôi bập bênh lãng đãng
môi em với làn khói trắng
và giọng hát họa hoằng đôi khi
em réo rắc cho tôi nghe
những chiều mây không trắng

Và bạn bè nửa nắng nửa mưa
trong khu vườn của một thời bông khế.

Không có nhận xét nào: