Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

NỘ - LÊ NGỌC THUẬN

Thời gian, đồ chết bầm chết giẫm
Không gian, đồ xỏ lá ba que
Cả hai đón đưa em về đó
Đạp ta lui tới phố chợ chiều

Đất Long Thành vô cùng dễ ghét
Rủ rê em đi đứng nói cười
Ta cầu trời tóc em khét lẹt
Bởi đằng sau đâu có ta ngồi

Ta không phải du kích bắn tỉa
Cũng chẳng là xác quỉ hồn ma
Ta là người có xương có thịt
Có tình yêu rất đỗi thật thà

Dù tim em tròn vo thăm thẳm
Ta bên ngoài tức tưởi ngó mây bay
Người đàn bà trăm năm thiếu nữ
Hãy yêu ta, mặc kệ thánh thần

Đêm trơ mắt nằm nghe muỗi chưởi
Ngó lên mùng bốn phía u mê
Em bạc ác chia trời cách đất
Ta bây giờ ngu ngu si si.



Không có nhận xét nào: