Hang động
Tản
văn
Nguyễn Ngọc
Tư
Nhìn
vào bản vẽ nhà con gái trải ra trên đất, má hỏi vậy rồi cái chỗ dành cho khách
ngủ nó nằm ở đâu. Em chưng hửng nói làm gì có. Má cũng chưng hửng hỏi gì kỳ
vậy?
Nhà
má, cũng là bản sao của nhà ngoại, không rộng rãi nhưng luôn kê thừa ra bộ ván
ngựa, bộ vạc cau, hay chiếc giường thước sáu dành cho bà con tới chơi ngủ lại.
Quan trọng ngang bằng tủ ly là tủ gối, những bộ mền gối nằm không phải là mới
tinh, nhưng sạch sẽ. Thỉnh thoảng, lựa ngày được nắng, má lại mang chúng ra phơi
phóng cho thơm, hờ khi họ hàng ghé qua không phải trằn trọc vì mùi ẩm mốc. Ở
trong tâm thế đón khách tới chơi bất tử, nên nhà má luôn sạch, trên bàn đặt sẵn
bình thủy nước sôi với bộ ấm trà. Cũng giống như những ngôi nhà trong xóm, luôn
có bộ vạc nhỏ đặt ở hàng ba, khạp nước mưa nhỏ cho khách bộ hành lỡ buổi. Hàng
rào thấp, ơ hờ như chẳng có, trang trí cho vui chớ không phải để ngăn cách. Cửa
mở phơi lòng. Ở cái xóm nhỏ vàm sông đó, nồi chè khoai môn và tiếng gà gáy đều
chan đến ít nhất năm nóc gia.
Một
ngôi nhà luôn phơi bày nết ở của chủ nhân nó.
Làm
việc ngay trên bản vẽ, em đưa ra những yêu cầu giống như cho việc xây một cái
hang hơn là cái nhà : kín, chắc, không ai ảnh hưởng tới ai. Rào nhà em cao, cắm
trên đầu rào những thanh sắt nhọn như ngọn giáo. Nhà bên xóm còn giắt miểng chai
bia lên, quắc lạnh trong nắng, nhìn rợn thay cho bọn trộm. Tường dày hai lớp
gạch, để mọi tiếng động bên xóm được đẩy ra xa, và cây trồng nghiêng ngã về sân
nhà, bảo đảm không cái lá nào rơi lạc qua sân khác. Nhà mình là một cái hang, em
nghĩ vậy, khi ngắm nghía tổ ấm sắp thành hình.
Em sẽ
cố thủ ở đây, tận hưởng sự riêng tư, không mặc gì trên người hoặc hát vống lên
mà chẳng ngượng ngùng chi hết. Cơm khét chỉ mình ta biết, khà khà. Nghe người ta
kể từng có thời kỳ cả nước hát chung bài hát, mặc chung sắc áo, và cùng ăn những
món như nhau. Họ bị triệt tiêu những ý nghĩ khác lạ, những hành động không giống
như bất cứ đám đông nào. “Quên chính mình, quên mình muốn gì đi, rồi thì sống
ngon lành”, bí quyết của những người từng trải qua mùa đồng phục, khi em tò mò
đi hỏi. Hóa ra chỉ ngắn gọn vậy, khi mô tả một nỗi đau bản thân bị đánh mất.
Nên
em trân trọng cái đời sống mà em nghĩ là khá dễ chịu, nhiều lựa chọn này. Thiếu
niên thoải mái nhuộm tóc xanh mặc quần đáy thòng đến gối lắc lư điên dại theo
một bài nhạc ngoại. Nhà báo thoải mái xăm trái tim đẫm lệ lên tay. Hai thằng con
trai thoải mái hôn nhau giữa chỗ đông người. Chương trình thời sự trên đài
truyền hình quốc gia thoải mái chen quảng cáo thuốc nam khoa một người khỏe hai
người vui, mặt mày thỏa mãn. Và em, được một mình, tùy ý. Nhà chức trách căng
thẳng vì người ta tụ tập, hoàn toàn chẳng bận tâm kẻ một mình. Em xài đã đời cái
quyền được một mình đó. Dĩ nhiên khi khả năng này thuần thục, sắc sảo thì cũng
có nghĩa vài khả năng khác trong em bị cùn lụt đi.
Có
lần đọc nửa cuốn Những bức thư đầm ấm của hai ông Nguyễn Hiến Lê và Quách
Tấn, em cùng người bạn hào hứng rủ nhau tụi mình sẽ viết thư giống mấy ông già
kia. Kể nhau nghe cái gió chuyển mùa, bài hát sướt mướt vừa nghe được chiều nay,
một cuốn sách hay tìm thấy được trong gánh ve chai, hay rên rỉ về một buồn quéo
râu ria, vô cớ đến chiếm đoạt từng tế bào và không đưa ra lời hứa hẹn nào rằng
sẽ ra đi sớm. “Quan trọng là hai chục năm sau khi đọc lại, tụi ta sẽ biết mình
đã từng điên như thế nào…”, em hăng hái bảo vậy. Lịch sử rốt cuộc đã không được
ghi lại, vì vụ tâm tình thương mến thương ấy đã xếp xó chỉ sau chục cái thư điện
tử. Sự hào hứng ban đầu rơi xuống vực, xác nằm cạnh những mảnh vụn hào hứng kinh
điển khác của thiên hạ như lên sàn chứng khoán, bán hàng đa cấp, lấy chồng Nam
Hàn…
Những
cái thư trắng sáng và phẳng phiu, không một vết ố nào trên giấy bởi nước mưa,
không mang nỗi lo lắng bị thất lạc bởi anh nhân viên bưu điện làm rơi ở dọc
đường, không sợ chữ xấu gà bươi vừa đọc vừa đoán… nhưng sự tiện nghi chẳng có
giá trị gì, khi người ta không sẵn sàng chia sẻ. Một đứa trẻ tập tành cô độc khi
nó bị đứt tay mà không khóc thét lên cho người lớn giúp. Nó tự mút máu, liếm láp
vết thương. Nói ra nhiều khi rắc rối thêm, người lớn sẽ hỏi tại sao con chơi
dao, má đã dặn rồi, đáng đời… Lớn lên một chút, thành thiếu nữ, những bí mật của
một cơ thể biến đổi từng ngày, và những mối tình thầm, những giấc mơ u uẩn… nó
càng thích riêng tư hơn. Một mình trở thành thứ gì đó gần như bản chất.
Hoặc
là, những vui buồn bây giờ cứ vụn như bụi, khó mà kể thành chữ, thành lời. Nên
những ý tưởng xuất hiện trong đầu như đi làm thiện nguyện xây cầu nông thôn hay
tổ chức một buổi họp lớp, lên mạng lập nhóm đi Angkor… vừa nhen lên đã tắt
ngúm.
Lần
kết nối thất bại gần nhất của em là rủ bà bạn vong niên đi bụi. Ngay từ đầu đã
xuất hiện một điềm báo xấu : bà bạn đi lạc trong bến xe. Em đi quá nhanh, lên xe
ngồi chễm chệ và bạn rớt lại. Lúc chờ xe thì em bỏ rơi bà bằng cuốn Mười hai
truyện phiêu dạt của ông Gabrien Gacxia Macket. Xe chạy, em lại tiếp tục để
lạc bạn đường bởi thích day mặt ra ngoài ngắm cảnh. Thậm chí em còn làm một bài
thơ về cái bóng chính mình bên ngoài tấm kiếng xe, sau đó sực tỉnh, bối rối tìm
chuyện gì để nói với bà bạn đang xo ro bên cạnh.
Em áy
náy với người bạn đường, nhưng em không sợ cái sự đứt rời không cứu vãn đó. Thật
ra thì em từng sợ, từng kêu gào ôi tôi cô đơn quá. Cái tuổi hai mươi người ta
hay kêu gào. Nhưng giờ thì em thấy bình thường. Bình thường khi nghĩ rằng được
một mình là quà tặng của trời. Bình thường như cái cảm giác cô độc giữa chỗ đông
người. Bình thường như ngán sợ nói chuyện điện thoại. Bình thường như việc từ
chối đến chơi nhà bạn, “muốn gì thì gặp ngoài quán…”. Và rất bình thường nếu như
căn nhà em không có chỗ nào dành cho khách. Chương trình thế giới động vật nói
rằng, cọp cũng không thích bọn nào lân la đến hang ổ nó.
Chỉ
má thấy không bình thường, và bà gởi ra cho em một bộ mùng mền chiếu gối, nhắn
rằng “Bỏ vô tủ áo, hờ khi có khách…”. Lúc nhờ thợ khoan vào vách hang của mình
mấy cái khoen nhôm để treo mùng, em thản nhiên nghĩ chẳng bao giờ mình phải dùng
tới nó đâu, cứ làm cho có vậy, cho má yên lòng.
Trong
cái hang trống trải của mình, thỉnh thoảng em nghĩ về những ngôi nhà khác. Nhà
của ông già Bến Tre hiu quạnh. Nhà ông bạn Cần Thơ tĩnh lặng. Nhà ông già An
Giang nhàu nhĩ, thiếu sức sống. Nhà của ông già Sài Gòn đẹp mà bồn chồn. Họ đều
một mình, và không biết, có cảm thấy ngôi nhà là một cái hang ? Sự cô độc này
đều được người ta tự chọn lấy, nhấm nháp như một tách trà đặc. Cho đến khi cái
thứ nước chát đắng có hậu ngòn ngọt ấy thay cho máu, chảy trong người, ngập tràn
tim. Chắc là lúc đó em vẫn thấy bình thường. Cũng hơi đáng sợ ở chỗ quá sức
“bình thường” đó.
Chỉ
thấy lạ, là đôi lúc em nghe thèm một tiếng người…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét