LĂNG NGHIÊM
Khi không mà thành người xưa
Buông li bỏ ngựa theo
mưa về trời
Để chừ rượu lạnh bốc hơi
Đọng trong đáy cốc một thời tình đau
Khi không cắt ngoẻn mai sau
Để dòng sông chảy đẫm màu rưng rưng
Khi không điếu thuốc nửa chừng
Không còn khói tỏa bên rừng đa đoan
Ta chừ râu tóc tan hoang
Ngồi đay trơ cái mặt làng vô ưu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét